BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 223

“Này, em cầm cuốn sách toán này khi về nhà,” tôi nói và đưa cho em cuốn

sách khi em về đến nhà.

Đêm hôm ấy, Vidya và tôi nhắn tin cho nhau đến cả chục lần, chỉ hỏi nhau

“anh/em ngủ chưa” và “chưa”.

***

“Chuyện gì thế?” Ish nói khi tôi nằm gục đầu lên bàn thu ngân.

“Không sao. Ngủ không ngon lắm,” tôi nói.
“Tại sao? Đang nghĩ về con gái Pandit-ji à,” Ish cười. Tôi phớt lờ nó.

Từng giờ từng phút, tôi muốn gửi cho Vidya tin nhắn hỏi “có chuyện gì
chưa”. Nhưng em sẽ trả lời tôi cùng một câu. Tôi giở lịch theo dõi suốt
những ngày chúng tôi ân ái vừa qua. Ngoài lần đầu cách đây vài tháng, thì
những lần khác tôi đã dùng biện pháp tránh thai. Liệu còn lý do trễ nào khác
không? Tôi không biết và không thể hỏi ai được. Ish và Omi có lẽ còn
không biết ngôn ngữ thai sản. Và tôi có biết phụ nữ nào khác ngoài Vidya
đâu. Tôi không thể hỏi mẹ được. Tôi cầm điện thoại lên. “Thế nào rồi?” tôi
gửi một tin nhắn chung chung. “Chẳng có gì cả,” em đáp lại.

Đêm tiếp theo, tôi cũng ngủ được đôi chút. Tôi bật ra khỏi giường lúc

sáng sớm để nhắn tin cho em. Em đã gửi tin nhắn cho tôi rồi, “hơi đau một
chút, chẳng có gì khác”.

Tôi ném điện thoại đi. Tôi muốn đến cửa hàng sớm để lấy hàng trong kho

ra. Thế nào đó, tôi lại ghét sự trễ thế không biết.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.