BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 228

“Đừng lo, Mama sẽ gọi lại. Tin tức còn mơ hồ lắm. Chúng ta không biết

chuyện gì đã xảy ra,” tôi nói.

“Con về nhà đi,” bố Omi nói.

“Con giúp họ đóng cửa hàng,” Omi nói.
Chúng tôi quay lại cửa hàng. Chúng tôi không có khách hàng sáng hôm

ấy, và không mong có thêm khách.

“Anh có găng tay không anh Ish? Găng của em mòn rồi,” giọng Ali làm

chúng tôi giật mình. Chúng tôi dọn hàng lúc một giờ.

Ali sững sờ. Nó mặc chiếc áo phông màu vàng và quần jean cũ. Thật may,

nó không đội cái mũ kiểu Hồi giáo của nó.

“Em sẵn sàng tập rồi. Chúng ta có buổi tập lúc 4 giờ 30, không phải à?”
“Em không xem tin tức à?”

“Nhà em không có ti vi,” nó nói.
“Còn bố em?”
“Bố đứa mẹ sang ông bà ngoại ở Surat. Sáu giờ bố mới về.”

“Còn em không đi sao?” Ish nói.
“Em đi sao được? Chúng ta phải tập mà. Em không muốn vì bỏ tập mà

phải chống đẩy một trăm cái đâu,” Ali nói và cười, “này sao các anh đóng
cửa hàng? Găng tay của em...

“Chẳng có gì đâu. Đi với bọn anh. Em đừng ở nhà,” Ish nói và kéo cửa

xuống.

“Bọn anh à?” Omi nói, giọng kiên quyết.
“Mày đi đi, Omi, bố mẹ và mợ mày cần mày,” Ish nói.
“Còn bọn mày?” Omi nói.

“Tao sẽ đưa Ali về nhà. Tao sẽ cho nó về khi bố mẹ nó quay về.”
Omi nhìn tôi định nói gì đó. Tôi nhún vai.
“Mày muốn đến chỗ tao không?” Ish nói với tôi. Chúng tôi bước ra khỏi

khuôn viên đền.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.