BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 231

“Đám đông đốt xe buýt ở Jamalpur, họ là người Hồi giáo hay Hindu?” tôi

hỏi.

“Tao không biết, tao sợ lắm,” Omi nói.

Chúng tôi ăn xong và dọn dẹp lúc tám giờ. Chúng tôi định ra về thì điện

thoại Ish đổ chuông. Là bố của Ish. Ish dè dặt cầm máy, nửa phút sau mới trả
lời.

“Con ăn tối rồi. Nửa tiếng nữa con về...” Ish nói, “sao cơ ạ?”
Chúng tôi quay sang nhìn Ish. Tôi chỉ nghe được phía bên này cuộc trò

chuyện.

“OK... OK... bố ạ, con đang ở ngân hàng. Bọn con ở đây an toàn. Vâng,

con hứa sẽ không ra ngoài đường... Vâng, ở đây chúng con có chỗ ngủ. Bố
đừng lo.”

Tôi bối rối nhìn Ish.
“Một tòa nhà trong khu phố nhà tao bị đốt,” Ish nói.

“Ối, tòa nào thế?” tôi hỏi.
“Tòa nhà của người Hồi giáo, ở góc phố,” Ish nói.
“Bốc lửa? Tự cháy à?” tôi hỏi.

“Bố tao đang hy vọng thế. Nhưng có thể là do một đám người Hindu. Bố

tao bảo ở nguyên tại chỗ.”

“Mẹ tao sẽ lo lắm. Cả mẹ Govind nữa,” Omi nói.
“Gọi cho họ đi,” Ish nói. “Tao không thể đưa Ali về nhà được. Bố mẹ nó

còn không có cả điện thoại,” Ish nói.

Tôi gọi cho mẹ và bảo bà ở ngân hàng tôi sẽ được an toàn. Trước đây,

chúng tôi đã vài lần ngủ ở ngân hàng. Nhiều bữa tiệc say sưa kết thúc bằng
việc chúng tôi nằm trên nệm trong phòng giám đốc chi nhánh, ở ngay tầng
một.

Chúng tôi ngồi trên ghế phòng chờ, và chơi bài sau khi ăn tối. Ali đi ngủ

sớm. Ish lấy cái chăn trong phòng giám đốc chi nhánh, rồi đắp chăn, nằm
trên một chiếc xô pha riêng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.