BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 237

Tôi nhìn Ish. Lần đầu tiên trong đời, tôi thấy nó sợ. Tôi cứ nhìn nó, hy

vọng nó sẽ cân nhắc hết các lựa chọn. Dù là lựa chọn tệ nhất.

“Đừng có nghĩ chuyện từ bỏ Ali,” Ish nói với tôi, gí tay vào ngực tôi.

“Chúng ta có thể đề nghị với họ gì khác đây?” tôi nói.
“Tiền thì sao?” Ish nói, cơ thể nó run rẩy, “mày bảo người ta luôn chịu nói

chuyện nếu dính đến tiền mà.”

“Tao không có nhiều tiền như thế,” tôi nói.

“Nhưng chúng ta sẽ kiếm được và đưa cho họ,” Ish nói.
“Với Mama chuyện này không phải là tiền,” Omi nói.
“Đúng thế,” Ish nói, “Nhưng chúng ta sẽ mua chuộc những kẻ còn lại,

Mama sẽ không thể làm việc này một mình. Chúng ta cần phân tán đám
đông.”

Tôi bước quanh phòng. Chúng tôi không có tiền. Đúng, những kẻ bạo

loạn hẳn là người nghèo trong khu chúng tôi, họ chẳng có gì để mất. Nhưng
mà, làm thế nào và ai sẽ đứng ra thương thảo đây?

“Mày nói chuyện tiền bạc giỏi nhất,” Ish nói.
“Có thể tác dụng ngược đấy. Làm sao tao tách Mama khỏi họ được?” tôi

nói.

“Tao sẽ làm việc đó,” Omi nói.
Chúng tôi lại mở cửa chính. Đám đông thôi đâm đinh ba vào khóa cổng.
“Nào cháu, mở cổng ra. Các cháu có thể về, chúng ta sẽ làm việc còn lại,”

Mama nói.

“Mama, cháu muốn nói chuyện với cậu. Chỉ với cậu thôi,” Omi nói giọng

đầy xúc cảm.

“Được rồi, mở cổng đi,” Mama nói.
Tôi bước đến mở cổng. Tôi giơ tay lên để trấn tĩnh đám đông. Tôi phải tỏ

ra tự tin.

“Lùi lại. Mama muốn nói chuyện với con trai ông ấy,” tôi nói.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.