BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 266

“Sau ba năm tôi tiết kiệm từng đồng rupi một, Ish gọi công sức lao động

của tôi là thiếu trung thực. Tôi không thể chịu được nữa. Bác sĩ Verna đã kê
thuốc cho tôi, khi tôi mất ngủ. Ngày hôm ấy, tôi nghĩ sao không ngủ một
giấc rồi đừng bao giờ tỉnh lại luôn. Có lẽ tôi đã tính toán cuộc đời hoàn toàn
sai lầm. Đã đến lúc thoát khỏi các đẳng thức.” Cậu ta cười yếu ớt.

Bác sĩ đến phòng của Govind lúc 7 giờ. Các hoạt chất trong thuốc đã bị

tẩy rửa ra khỏi người Govind.

“Tôi muốn bệnh nhân ngủ sáu tiếng,” bác sĩ bảo tôi khi ông ta kéo rèm.
Tôi rời phòng và đi ra. Mẹ Govind ngồi trên ghế ngoài hành lang. Bà

ngước lên, vẻ mặt lo lắng.

“Cậu ấy ổn, chỉ cần nghỉ ngơi một chút thôi.” Tôi ngồi cạnh bà trên ghế.

“Con trai tôi thật dũng cảm. Chuyện gì xảy ra với nó?” bà thở dài.
“Cậu ấy nghĩ mình dũng cảm,” tôi nói. “Ish có biết không?”
Bà liếc ngang nhìn tôi. “Họ không nói.”

“Cô có thể kể cho cậu ta chuyện xảy ra. Đừng bắt cậu ta phải đến viện,”

tôi nói.

Mẹ Govind gật đầu. Chúng tôi cùng nhau rời bệnh viện. Bà đã ngồi vào ô

tô khi tôi nói, “Mà cô này, cô có biết Vidya học trường nào ở Bombay
không?”

***

“Nhiều khách thăm nhỉ? Đây là bệnh viện, không phải câu lạc bộ,” y tá

càu nhàu khi thay khăn trải giường cho Govind vào buổi tối.

Phòng bệnh của Govind tấp nập người. Ngoài y tá, có cả Ish, Vidya, mẹ

của Govind và tôi. Chúng tôi đợi Ngài Ngái ngủ thức dậy sau giấc ngủ thứ
hai trong ngày. Đã có rất nhiều người mất ngủ vì mấy viên thuốc ngủ của
Govind.

Hàng mi của Govind chớp chớp và mọi người tiến lại gần giường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.