BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 27

“Vậy sao nào? Tao đang nghe đây,” Ish nói, khi nó xúc thìa aamras cuối

cùng.

“Ăn xong đã. Chúng ta sẽ nói chuyện lúc uống trà,” tôi nói. Khi dạ dày no

rồi thì người ta ít tranh cãi hơn.

“Tao không trả tiền trà đâu. Tao chỉ đãi ăn thôi,” Ishaan cự nự.
“Tao sẽ trả tiền nước,” tôi nói.
“Bình tĩnh đi. Tao đùa thôi mà. Ngài Kế toán không biết đùa sao. Phải

không Omi?”

Omi bật cười.
“Sao cũng được. Hôm nay mày phải nghe. Mà đừng gọi tao là Ngài Kế

toán nữa.”

Tôi gọi trà trong khi người phục vụ thu dọn đĩa.

“Tao nói nghiêm túc đấy, Ish. Mày tính làm gì đây? Chúng ta còn trẻ con

đâu,” tôi nói.

“Thật bất hạnh,” Ish nói và thở dài. “Được rồi. Tao sẽ nộp đơn xin việc,

có lẽ trước hết nên học một khóa máy tính ở NIIT

[5]

. Hay là tao đi làm bảo

hiểm nhỉ? Bọn mày nghĩ sao?”

Tôi nhìn mặt Ish. Nó cố mỉm cười, nhưng tôi chỉ thấy nỗi đau. Nhà vô

địch đánh bóng của Belrampur sẽ trở thành nhân viên bán bảo hiểm. Lũ trẻ
Belrampur đã quen vỗ tay tán thưởng nó ở công viên Nana. Nhưng lúc này,
khi tương lai trước mắt là ngõ cụt, thì nó lại muốn đảm bảo cuộc sống của
người khác.

Omi nhìn tôi, hy vọng tôi sẽ đưa ra một lựa chọn tuyệt vời như từ túi quà

của ông già Noel. Tôi phát ngán vì làm bảo mẫu cho chúng.

“Tao muốn mở một doanh nghiệp,” tôi bắt đầu.
“Thôi thôi nhé,” Ish nói. “Tao không làm được đâu. Lần trước là làm gì

nhỉ? Buôn trái cây à? Kinh quá! Tao không ngồi cân dưa suốt ngày được. Và
cái dở hơi gì sau đó nhỉ, Omi?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.