BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 43

mươi lần. Hơn nữa, cricket là môn thể thao duy nhất của Ấn Độ, trong khi
Úc có bóng bầu dục, bóng đá và nhiều thứ. Nên chẳng lý nào chúng ta lại bị
họ đánh bại. Về số liệu mà nói, bạn tôi ạ, Úc chỉ nên là con số lẻ mà thôi.”

“Thế thì sao?” tôi nói.

“À, mày thấy thằng bé kia đấy. Bố mẹ nó chi hàng ngàn đồng để cho bọn

trẻ học mấy môn vô bổ như lượng giác và giải tích, mà cả đời chúng không
bao giờ dùng đến. Nhưng nếu là để học thể thao, thì lại bị xem là phung phí
tiền bạc.”

“Đừng lo, chúng ta dạy cả mấy môn đó. Cửa hàng chúng ta cung cấp cả

hai mà.”

“Tao không nói chuyện làm ăn, Govind. Thực sự mày chỉ nghĩ đến tiền

thôi à?”

“Tiền cũng tốt...”
“Bọn trẻ này, Govind ạ. Cứ nhìn chúng mà xem, mười ba tuổi, cầm gậy

với niềm tự hào. Hoặc cách chúng muốn học ném bóng tốt hơn. Trước mỗi
trận đấu ở công viên Nana, trong mắt chúng ánh lên ngọn lửa. Khi Ấn Độ
thắng, chúng nhảy múa. Chúng là những người duy nhất mà tao nhìn thấy
niềm khát khao. Tao muốn được ở bên chúng.”

“Sao cũng được,” tôi nhún vai.

“Dĩ nhiên, hai năm nữa chúng sẽ lên lớp mười. Những cây gậy sẽ được

thay bằng cuốn sách vật lý. Và tia sáng trong mắt chúng sẽ tắt đi. Chẳng bao
lâu nữa, chúng sẽ trở thành những người lớn phiền muộn.”

“Không đúng như vậy, Ish ạ. Mọi người cần có đam mê. Tao cũng có.”
“Vậy tại sao hầu hết người trưởng thành đều gắt gỏng thế? Tại sao họ

không mỉm cười thường xuyên hơn, và phấn khích như những đứa trẻ ở
công viên Nana kia?”

“Mày có thôi gắt gỏng và giúp tao dọn cửa hàng đi không?”

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.