BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 49

Chúng tôi đã ngồi lên ghế xô pha trong phòng đợi của khách hàng dưới

tầng một. Tôi ngồi dựa vào xô pha. Ish đi vào bếp tìm chút bánh bhujia.

“Omi có đây không?” Ish nói khi nó bóc gói bánh.

“Không, tao là thằng ngu duy nhất. Tao nhận hàng, dọn dẹp chỗ này và

chờ các ông chủ đến.”

“Đối tác, đối tác chứ,” Ish sửa lời. “Chúng ta có nên mở một chai không?”
“Không, đợi đã.”

Omi đến mười phút sau. Nó xin lỗi vì bố nó giữ lại để dọn dẹp khu đền.

Omi cầu xin tha thứ trước khi uống bia.

“Chúc mừng!” tất cả chúng tôi nói rồi hớp một ngụm lớn. Đây là loại bia

đắng, chỉ ngon hơn phenyl một chút.

“Cái gì thế này? Có đúng là bia không?” Ish hỏi.

Chúng tôi dừng lại một lúc. Rượu giả đúng là vấn nạn thực sự ở

Ahmedabad.

“Không, không ai làm bia giả cả. Nó chỉ mạnh hơn thôi,” tôi nói.
Nếu bạn ăn cùng với bhujia thì loại bia này cũng không tệ lắm. Quả thật,

mùi vị khá hơn đáng kể sau khi uống một nửa chai. Và tâm trạng mọi người
cũng khá lên.

“Tao muốn xem thằng bé Ali này. Ba khách hàng đã nhắc đến nó rồi,” Ish

nói.

“Thằng bé Hồi giáo ấy à?” Omi nói.
“Thôi cái giọng của Mama đi không?” Ish cạu cọ. “Thế thì liên quan gì?

Bọn chúng bảo nó căn thời điểm rất tuyệt.”

“Nó chơi ở đâu?” tôi thắc mắc, miệng đầy bánh bhujia.
“Trong trường chúng ta. Bọn trẻ nói nó đánh bóng thường ghi sáu điểm.”
“Thử đến xem. Có vẻ như trường đã có người xứng đáng kế nhiệm mày,”

tôi nói.

Ish chuyển sang yên lặng. Đó là một chủ đề nhạy cảm và nếu không phải

do bia thì hẳn tôi đã không nói như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.