BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 53

BỐN

Chúng tôi đến tư gia của Parekh-ji, tầm tám giờ tối. Hai người bảo vệ có

vũ trang trước cửa cho chúng tôi vào sau khi đã hỏi tên. Lối vào nhà có bức
tranh bột rất công phu, cùng hàng chục cái đèn và hoa tươi.

“Ô kìa, cuộc họp mặt mới tuyệt làm sao,” Bittoo Mama đón chúng tôi tại

cửa. “Ăn tối đi đã trước khi buổi nói chuyện bắt đầu.” Từ cái đĩa làm lễ
aarti, ông ấy chấm lên trán mỗi đứa chúng tôi một vết son. Ông bảo sau bữa
ăn tối Parekh-ji sẽ có bài phát biểu.

Chúng tôi đến chỗ bàn ăn tập thể. Một bữa tiệc kiểu Gujarat, gồm tất tật

các loại bánh chay mà loài người biết đến. Không có rượu, nhưng có đủ loại
nước trái cây mà người ta có thể tưởng tượng ra. Tại các bữa tiệc như thế
này, bạn sẽ lấy làm tiếc vì mình chỉ có mỗi một cái dạ dày. Tôi lấy một
miếng bánh pizza Jain và nhìn quanh gian phòng khách rộng lớn. Có chừng
năm mươi khách mặc đồ màu trắng hoặc màu vàng nghệ. Parekh-ji mặc
quần dhoti màu nghệ và áo trắng, một kiểu phối màu hoàn hảo khi ở đám
đông. Ish trông thật lạc lõng với chiếc áo phông đen, có chữ Metallica
hình đầu lâu xương chéo. Ngoài chúng tôi ra thì mọi người ở đây đếu tóc
hoa râm hoặc không tóc. Trông như thể một bữa tiệc cưới mà chỉ có thầy tế
được mời. Hầu hết họ đều mang đồ nghề phụ kiện, người thì cầm đinh ba,
người mang tràng hạt, lại có người cầm cuốn kinh.

Ish và tôi nhìn nhau theo cái kiểu chúng-ta-đang-làm-gì-ở-đây.
Omi đến bên một nhóm gồm hai người áo trắng, đầu hói, một người mặc

áo màu nghệ, tóc hoa râm, một người đầu hói, áo màu nghệ. Nó chạm chân
họ và mọi người cầu phúc cho nó. Cứ xét đến việc Omi đã thường xuyên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.