BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 60

“Em muốn đi khỏi Ahmedabad. Nhưng bố mẹ em không cho đâu. Trừ

phi, tất nhiên, là em đi học ở nơi có uy tín, như trường y hoặc kỹ thuật. Kỹ
thuật có môn toán, mà toán nghĩa là buồn nôn, nên em loại ngay. Y khoa là
một lựa chọn khác và là lối thoát cho em. Nhưng người ta bắt thi đầu vào
và...

Tôi nhận ra bên trong Vidya không có nốt tạm ngừng. Và vì tôi chỉ có một

tiếng và vụ gia sư này chẳng khác đi chân đất mà leo núi Everest, nên tôi
muốn vào thẳng vấn đề.

“Vậy em thích bắt đầu từ đâu?”
“Bất cứ cái gì không có phương trình.”
“Anh đã xem khóa học ôn thi đầu vào trường y. Có vẻ như có vài lĩnh vực

dễ ăn điểm đấy.”

Tôi mở tài liệu hướng dẫn ôn thi vào trường y, chuyển cho em xem.
“Xem đây này, xác suất,” tôi nói. “Cái này và phép hoán vị sẽ chiếm hai

mươi lăm phần trăm số điểm. Thống kê mười phần trăm nữa. Ở đây không
có giải phương trình, nên chúng ta có thể bắt đầu từ chỗ này?”

“Hẳn rồi,” em nói và mở cuốn sách bài tập mới cứng. Em đặt hai chiếc

bút song song với cuốn vở. Em giở trang đầu tiên của chương xác suất, như
thể mình là học sinh cần cù nhất Ấn Độ. Tối dạ nhất, có lẽ vậy.

“Xác suất,” tôi nói, “dễ là phần thú vị nhất. Anh nói thế là bởi vì em có

thể dùng những khái niệm trong xác suất để giải quyết những bài toán
thường ngày?”

“Như cái gì?”
“Như cái gì là gì?”

“Bài toán thường ngày cần giải quyết?” em vân vê một lọn tóc rồi vuốt

sang một bên.

“Ha, em đi hơi nhanh đấy, nhưng hãy xem nhé.” Tôi nhìn quanh để tìm

một ví dụ dễ hiểu. Tôi để ý căn phòng được dọn ngăn nắp đến hoàn hảo của
em, đến cả cái nếp gấp trên tấm ga trải giường màu hồng. Bức tường đối

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.