BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 68

gập bụng. Nó vừa tập vừa tụng bốn mươi câu kinh Hanuman-ji. Tôi yêu
phút nghỉ ngơi ngắn ngủi thế này - khoảng thời gian sau khi học trò ra về và
trước lúc mở cửa hàng. Nó cho tôi có thời gian suy nghĩ. Và dạo này tôi chỉ
nghĩ về cửa hàng mới. “Đã tiết kiệm được hai mươi lăm ngàn rupi, và đến
tháng Mười hai sẽ có mười lăm ngàn nữa,” tôi lẩm bẩm. “Nếu bên cho thuê
chấp nhận bốn mươi ngàn làm tiền đặt cọc, tao có thể đảm bảo thuê một chỗ
ở Navrangpura cuối năm nay.”

Tôi rót cho mình một cốc trà nữa. “Đây là khóa cửa hàng, Mama. Chúng

cháu sẽ chuyển đến cửa hàng ở Navrangpura, trong khu mua sắm có máy
điều hòa,” tôi lặp lại trong đầu lời thoại mơ ước của mình lần thứ một trăm.
Ba tháng nữa thôi, tôi tự trấn an.

“Bọn mày ăn hết bánh rồi à?” Omi đến khi nó tập xong.
“Xin lỗi nhé, uống trà không?” tôi đề nghị.
Omi lắc đầu. Nó bóc một túi sữa và dốc vào miệng. Cũng như tôi, nó

không uống nhiều trà. Nhưng caffein thì chạy trong huyết quản gia đình Ish.
Tôi nhớ Vidya đã mời tôi trà. Con bé ngốc nghếch, dám chế nhạo mình.

“Vẫn nghĩ về Ali à?” Omi nói với Ish, vừa nói vừa lau sữa dính trên mép.
“Thằng bé thật tuyệt. Tao chưa ném cú bóng hiểm nhất, nhưng cú đó cũng

không phải quá tệ. Nhưng nó... nó...” Ish không tìm được lời diễn tả.

“Ghi bốn điểm sáu liền. Thật khó tin!” Omi nói. “Chẳng trách chúng gọi

nó là quái vật.”

“Không biết nó có phải quái vật không. Nhưng nó giỏi,” Ish nói.
“Bọn trẻ Hồi giáo này. Mày không bao giờ biết...” Omi nói và húp phần

sữa còn lại.

“Im đi. Nó chỉ là đứa giỏi thôi. Tao chưa thấy ai chơi như thế. Tao muốn

huấn luyện nó.”

“Hẳn rồi, miễn là nó chịu chơi. Nó không thể chơi quá bốn lần ném bóng.

Mày có thể giúp nó,” tôi bảo Ish.

“Sao cơ? Mày sẽ dạy thằng bé Hồi đó à?” Mặt Omi lộ vẻ lo lắng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.