BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 8

“Nghĩ xem nào,” nàng nói. “Chúng ta phải báo cho ai đó. Có lẽ bố mẹ cậu

ta.”

“Làm cách nào? Anh còn không biết nó từ đâu ra,” tôi nói. Và ở

Ahmedabad chúng ta có quen biết ai không?”

“Chúng ta gặp nhau ở Ahmedabad, anh còn nhớ không?” Anusha nói.
Một câu vô nghĩa, tôi nghĩ, ừ đúng, chúng tôi là bạn học ở Học viện Quản

lý Kinh doanh Ấn Độ (IIM) một năm trước. “Vậy thì sao?”

“Gọi cho học viện. Giáo sư Basant hay ai đó,” nàng khịt mũi ngửi và rời

phòng. “Ôi không, cháo đậu bị cháy rồi.”

Có vợ thông minh hơn mình cũng có nhiều lợi thế lắm. Tôi không bao giờ

làm thám tử được.

Tôi vào mạng internet tìm số điện thoại của học viện và gọi cho họ. Nhân

viên tổng đài nối máy cho tôi đến nhà riêng của Giáo sư Basant. Tôi xem
đồng hồ, 10 giờ sáng ở Singapore, 7 giờ 30 sáng ở Ấn Độ. Quấy rầy giáo sư
ngay lúc sáng sớm thật chẳng hay ho gì.

“A lô?” một giọng ngái ngủ trả lời. Chắc là giáo sư.

“Thầy Basant ạ, em chào thầy. Em là Chetan Bhagat. Học sinh cũ của

thầy, thầy còn nhớ không ạ?”

“Ai nhỉ?” ông nói, không hề tỏ chút tò mò. Khởi đầu không thuận lợi.
Tôi kể khóa học mà ông dạy chúng tôi, và chúng tôi đã bầu ông là giáo sư

thân thiện nhất trong trường. Nịnh bợ cũng chẳng giúp gì nhiều.

“Ồ, là Chetan Bhagat đấy à,” ông nói, như thể ông biết cả triệu người tên

như thế. “Giờ cậu là nhà văn hả?”

“Vâng ạ,” tôi nói. “Đúng em đấy.”
“Vậy tại sao cậu lại đi viết sách?”

“Thầy hỏi khó quá,” tôi nói lảng.
“Ok, hỏi đơn giản này. Sao cậu gọi tôi lúc sáng sớm thế?”
Tôi trình bày lý do, và chuyển bức thư cho ông.

“Không có tên à?” ông nói khi đọc email.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.