BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 87

Vẻ mặt sững sờ của Paresh chẳng kém gì mặt Ish, khi Ali ghi điểm sáu

trong lần đánh bóng đầu tiên.

“Này, chuyện gì thế? Muốn làm anh hùng à?” Ish chạy lại Ali.

Ali trông bối rối trước lời khiển trách.
“Đây không phải sân cricket nhé. Chúng ta đang chơi trong ngân hàng.

Nếu bóng bay ra và trúng phải người, ai sẽ chịu trách nhiệm đây? Sẽ làm sao
nếu có gì đó bị vỡ? Ai sẽ trả tiền đây?” Ish quát tháo.

Ali vẫn lộ vẻ ngạc nhiên.

“Cú đánh tốt đấy,” Paresh nói.
“Im đi. Này Ali, anh biết em có thể làm được như vậy. Hãy học khía cạnh

khác của trò chơi này.”

Ali cứ đơ ra, gần như bật khóc.

“OK, nghe này. Anh xin lỗi. Anh không có ý...” Ish nói.
“Em chỉ biết làm như thế thôi. Em không thể làm gì khác đâu,” giọng Ali

như rạn vỡ.

“Bọn anh sẽ dạy em. Giờ thì cho anh biết, sao em không ném bóng?”

Hôm đấy Ali không đánh bóng nữa. Trong nửa tiếng tiếp theo, Ish cho tập

đơn giản và cố không la hét. Nửa tiếng còn lại thật khắc nghiệt, vì lúc chơi
cricket, Ish như một con thú.

“Em lên tầng lấy sách đi. Chúng ta sẽ học ở sân sau,” tôi nói với Ali, lúc

này đã mồ hôi nhễ nhại.

Nó mang sách xuống, và giở chương đầu tiên quyển toán. Là phần phân

số và số thập phân.

Omi mang hai túi sữa. “Này,” nó đưa một túi cho Ish.
“Cảm ơn,” Ish nói, và dùng miệng xé ra.
“Và đây, một túi nữa,” Omi nói.

“Để làm gì?” Ish nói, sau khi đã hớp một ngụm lớn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.