BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 93

BẢY

“Em làm xong mấy bài anh giao chưa?”
Vidya gật đầu. Tôi không thể thấy mặt em vì chúng tôi ngồi cạnh nhau,

nhưng tôi biết em đã khóc khi em đưa tay lên lau mắt.

Tôi mở cuốn vở ra. Tôi là gia sư, không phải người an ủi.
“Em làm hết chưa?”
Em lắc đầu.

“Em làm được mấy bài?”
Em giơ bảy ngón tay. Được rồi, bảy trên mười bài cũng không tệ đâu.

Nhưng sao em không nói gì thế nhỉ.

“Có chuyện gì nào?” tôi nói, nhằm mục đích trò chuyện hơn là vì thấy

cảnh em nước mắt lưng tròng.

“Không sao đâu,” em nói, giọng thổn thức.
Cái ‘không sao đâu’ của một cô bé nghĩa là ‘rất nhiều’. Thực ra, thế nghĩa

là ‘rất nhiều và đừng bắt em phải nói.’ Tôi nghĩ đến một câu trả lời phù hợp
cho cái ‘không sao đâu’ giả tạo này.

“Em muốn đi rửa mặt không?” tôi nói.

“Em ổn mà. Chúng ta bắt đầu đi.”
Tôi nhìn vào mắt em. Hàng mi em ướt đẫm. Đôi mắt em giống y mắt của

anh trai em. Tuy nhiên, màu nâu trông nổi bật hơn trên khuôn mặt sáng của
em.

“Bài thứ hai em làm cũng đúng rồi,” tôi nói, và đánh dấu vào vở. Theo

thói quen, suýt nữa tôi viết chữ “tốt”. Thường khi dạy trẻ con, chúng rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.