BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 95

“Không sao. Vậy bài số tám làm sao thế?” tôi nói.
Trong nửa giờ tiếp theo, chúng tôi chìm đắm vào xác suất. Khi dồn hết

tâm trí, thì em không dốt môn toán như cái ấn tượng ban đầu đâu. Nhưng
hiếm khi nào em tập trung được quá năm phút. Có lúc em phải thay bút. Sau
đó thì em phải tháo kẹp tóc ra và kẹp lại. Mười lăm phút sau, em cần cái gối
dựa lưng. Sau đó, mẹ em mang trà và bánh quy vào phòng, vậy là cứ sau ba
mươi giây em lại phải nhấm nháp. Ấy thế nhưng, chúng tôi vẫn miệt mài cày
cuốc. Sau bốn mươi phút, em đẩy ghế ra.

“Đầu em như búa bổ. Cả đời em chưa bao giờ làm toán nhiều mà liên tục

thế này. Chúng ta nghỉ một lát nhé?”

“Vidya, chúng ta chỉ còn hai mươi phút thôi,” tôi nói.
Em đứng thẳng người, mắt chớp chớp. “Chúng ta có thể nghỉ năm phút

giữa giờ được không? Không nên học toán lâu như thế. Không tốt cho anh
đâu.”

Em bỏ bút sang một bên và buông tóc ra. Một lọn tóc xõa lên cánh tay tôi.

Tôi rút tay lại.

“Em ôn thi các môn khác đến đâu rồi? Em không ghét môn khoa học

chứ?” tôi nói. Tôi muốn giờ giải lao phải bổ ích.

“Em thích khoa học. Nhưng cách người ta dạy môn này, chán lắm.” Vidya

nói.

“Như thế nào?”
“Như cái tài liệu hướng dẫn ôn thi vào trường y ấy, người ta có hàng ngàn

câu hỏi trắc nghiệm. Anh trả lời cho hết thì anh mới đủ khả năng làm bác sĩ.
Đấy không phải là cách em nghĩ về khoa học.”

“À, chúng ta đâu được lựa chọn. Trường tốt thì ít mà cạnh tranh lại khắc

nghiệt.”

“Em biết. Nhưng mấy người ra đề thi ấy, em tự hỏi người ta có tò mò về

môn hóa học nữa không. Hay họ chỉ nhồi nhét các phản ứng? Hay họ có bị
nó làm mê hoặc không? Có bao giờ họ nhìn bức tượng đá và tự hỏi trông có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.