BA SAI LẦM CỦA ĐỜI TÔI - Trang 97

Tôi kết thúc một loạt bài, và giao cho em mười bài tập khác. Điện thoại

của em kêu bíp khi tôi đứng dậy ra về. Em hối hả vồ lấy. “Garima đấy,” em
nói và đóng sập cửa sau lưng tôi.

Tôi đang bước ra thì Ish về nhà.

“Này, buổi học thế nào? Con bé này ngốc lắm, chắc là khó nhỉ,” Ish nói,

người nó đầy mồ hôi sau giờ tập.

“Không tồi, nó tiếp thu nhanh lắm,” tôi nói. Tôi không biết tại sao, nhưng

nhìn Ish ngay lúc ấy làm tim tôi đập loạn xạ. Tôi băn khoăn có nên kể cho
nó nghe về dự định đi cùng Vidya đến Law Garden mua sách không. Nhưng
như thế thật ngốc, tôi nghĩ. Tôi không phải giải thích mọi chuyện với nó.

“Tao tìm ra cách chế ngự Ali rồi,” Ish nói.

“Làm thế nào?”
“Lúc đầu cứ để nó đánh bóng ghi bốn điểm sáu. Rồi nó như chúng ta

thôi.”

Tôi gật.

“Nhưng những đứa khác sẽ thấy bực mình. Chúng nghĩ tao ưu ái cho trò

này.” Ish nói thêm.

“Chúng là trẻ con mà. Đừng lo,” tôi nói và tự hỏi mình còn tiếp chuyện nó

bao lâu nữa, và thế quái nào mà tôi thấy tội lỗi thế nhỉ?

“Ừ. Một số học trò thật đặc biệt, đúng không?” Ish cười khúc khích.

Trong một phần tích tắc, tôi cảm giác như nó đang chọc tức tôi. Không, đây
là chuyện Ali thôi. Tôi không có học sinh đặc biệt nào cả.

“Ừ. Mà này, tao phải đi đây. Mẹ tao cần giúp làm một đơn hàng tiệc cưới

lớn.”

Nói xong, tôi sải bước nhanh, thoát khỏi tầm mắt của nó. Đầu tôi lắc lư

như những electron trong bức tượng đá tại đền thờ nhà Omi.

***

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.