BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 140

Trương Cổ cảm thấy mình không còn thị giác, thính giác và xúc giác

nữa. anh biến thành một khúc gỗ, lặng lẽ nằm chờ đao phủ.

Con chó kia lại mò đến sủa, nó nhằm về hướng khu nhà này sủa, có

vẻ hết sức kinh hãi.

Anh có cảm giác con chó ấy đến để báo tin cho anh.
Lát sau, con chó ấy đưa chân ra cào vào ván gỗ cánh cửa “ken két ken

két…” rất vội vã bức thiết, nghe rất ghê răng.

Trong nhà trống vắng, tối om không nhìn thấy gì. Nhưng qua tiếng

chó sủa, Trương Cổ cảm nhận thấy rõ rệt xung quanh anh đang xảy ra
chuyện gì đó. Anh co người, trùm chăn kín mít không dám động đậy. Anh
vẫn mặc nguyên quần áo, lúc này toàn thân đầm đìa mồ hôi, mồ hôi trộm.

Không hoàn toàn là mồ hội, Trương Cổ đã tè ướt cả quần!
Trong đêm tối, tay anh bỗng nhiên sờ phải thứ gì đó ở dưới chăn,

mềm mềm cơ thịt, hình như là thằng bé? Nhưng anh không biết tay mình sờ
phải phần nào? Vai? Đùi? Hay tim gan? Anh lập tức ngồi phắt dật, bật đèn.
Không có gì hết…

Anh hoàn toàn suy sụp.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.