BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 35


Trương Cổ hơi lúng túng: “Tôi…”

Bà già: “Anh mua phế liệu à?”

Trương Cổ: “Không mua.”

Bà già quay trở lại, bước đến gần anh: “Thế thì anh có phế liệu bán không?”

Trương Cổ hơi lắp bắp: “Không… Tôi không có.”

Ngừng một chút, bà già khẽ nói: “Anh có!” Sau đó bà chỉ vào chiếc xe chở
phế liệu, trong đó có một đống tóc rối, là tóc người, chắc là gom ở hiệu làm
đầu, còn dính vô số bụi đất. Bà già nói: “Anh xem, tôi còn thu mua cả tóc
nữa!”

Đã khá lâu, Trương Cổ chưa đi cắt tóc, tóc anh đã rất dài. Anh ngượng
nghịu nói: “Bỗng dưng, tôi lại bán tóc cái gì chứ?” Bà già thở dài, nói:
“Không bán thì thôi vậy.” Rồi bà bước đi, lần này thì không hề ngoảnh lại
nữa. Một làn gió đưa đến, thổi tung mái tóc Trương Cổ, anh cảm thấy
xương sọ lạnh buốt. Anh đứng đó nhìn bà già đẩy cái xe, dần dần đi xa…

Anh ngẫm nghĩ xem bà già này có điểm nào giống thằng bé. Anh đánh giá
lại thái độ, vẻ mặt và những câu nói vừa rồi của bà ta.

Đêm nay Trương Cổ gặp ác mộng.

Trong bóng tối, có người đang đi qua đi lại ở phía đầu giường anh, anh sợ
hãi ngồi bật dậy, hỏi: “Ai đấy?”

Chính là bà già ấy. Bà khẽ nói: “Suỵt… đừng nói gì. Tôi đây mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.