BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 57

Phùng Kình: “Cô ấy ở tận Giang Nam, một thành phố phong cảnh tuyệt đẹp
nên thơ, cách đây hàng vạn dặm đường mây nước trăng sao, đâu dễ gì mà
đến được?”

Trương Cổ: “Thế thì cậu bảo cô ấy truyền cho cậu bức ảnh, chắc là được?”

Phùng Kình: “Nếu cô ấy là người giả, gửi bừa một bức ảnh nào đó cho tôi,
thì quá dễ dàng à? Dù cô ấy nói mình là Chương Tử Di thì cũng không vấn
đề gì.”

Đặt điện thoại xuống rồi, Trương Cổ mới biết có một người đang đứng sau
anh, anh giật nảy mình, định thần nhìn, thì ra là Lưu Á Lệ, trưởng ban văn
hóa của thị trấn. Sao cô ấy chẳng đánh tiếng gì cả?

Lưu Á Lệ mỉm cười: “Đứa Bé Vĩnh Viễn cái gì thế? Hình như anh đang nói
tiếng lóng thì phải?”

Trương Cổ: “Một người bạn trên mạng.”

Lưu Á Lệ nói sang đề tài khác: “Chủ tịch thị trấn sắp xuống xã để kiểm tra
các trường tiểu học của các thôn, ông ấy bảo tôi đi theo ghi chép. Anh bố trí
xe giúp tôi nhé?”

Trương Cổ: “Được.”

Lưu Á Lệ nhìn Trương Cổ đầy ngụ ý, rồi quay người bước đi. Trương Cổ
ngẩn người nhìn theo Lưu Á Lệ, anh cảm thấy bất cứ ai cũng trở nên rất
đáng nghi.

Nhà các chị Lý, chị Mộ Dung, nhà Liên Loại đều không có máy tính.
Trương Cổ bỗng nảy ra một ý định táo bạo. Hôm nay thứ ba, sau khi trời
tối, anh sẽ mai phục ở sân trước cửa nhà chị Biện. Anh muốn tận mắt nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.