BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 73

Liên Loại run rẩy sợ hãi.
Mọi ngày, ngay một con kiến cô cũng không nỡ giẫm chết, cô cảm thấy tàn
nhẫn, chứ đừng nói là giết gà hay mổ cá. Nhưng bây giờ phải hủy bỏ một
sinh linh, nó lại là đứa con của cô.
Nhưng dù nói gì đi nữa, cô vẫn không có can đảm để sinh đứa bé này, dù cô
rất mong có một đứa con bầu bạn với mình để đi suốt chặng đường đời cô
đơn và dài dằng dặc.
Hai tháng sau, Hồ Dương lái xe đến. Anh lặng lẽ đưa Liên Loại đi lên
huyện. Họ đương nhiên không dám vào bệnh viện thị trấn nhỏ Tuyệt Luân
Đế để nạo thai.
Đến nơi, họ vào một phòng khám tư nhân khang trang sạch sẽ. Lúc nằm
trên bàn phẫu thuật, Liên Loại không ngừng run sợ, cô muốn nắm chặt tay
Hồ Dương nhưng Hồ Dương bị cách ly ở bên ngoài.
Đau.
Giá lạnh. Dụng cụ sắc nhọn.
Sinh mệnh ấm áp, yếu ớt…
Mồ hôi vã ra, ướt đầm khuôn mặt Liên Loại.
Cuối cùng, như một cơn mơ sảng, Liên Loại nhìn thấy cái sinh mệnh nhỏ bé
vô tội, nó tươi mới, đo đỏ, bị bác sĩ đặt vào một cái khay rồi bưng đi.
Nó là đứa con của cô.
Cô rất tin khu vực gọi là tử cung của người mẹ. Cô tin rằng, nó ở trong đó
thì không ai có thể làm hại nó.
Đúng thế. Nếu tử cung của người mẹ còn không được an toàn thì trên đời
này làm gì có nơi nào an toàn nữa?
Nó vẫn ngủ yên trong đó, không cần phải cảnh giác.
Nó chưa thật sự thành hình người, nó không có bất cứ khả năng nào để
phản kháng. Nó đâu có thể mạnh hơn ai?
Đột nhiên, đao phủ áo trắng bước lại, họ dễ dàng nghiền nát nó…
Liên Loại cảm thấy chính mình là đồng phạm, là kẻ giúp sức cho những đao
phủ ấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.