BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 75

Đêm nay cô nằm mơ. Mơ thấy đứa bé. Nó không có thân mình, chỉ có một
đôi mắt non nớt. Đôi mắt ấy không có thần, bất lực, nhìn cô: mẹ ơi, cứu
con, cứu con với…
Liên Loại không cứu nổi nó. Đôi mắt ấy càng lúc càng xa, rồi nó chìm vào
màn đêm vô tận. Nó nhìn thẳng vào Liên Loại, ánh mắt oán hận, ấm ức, và
cả sợ hãi nữa…
Liên Loại bỗng bừng tỉnh.
Bốn bề tối đen. Cô cảm thấy có rất nhiều linh hồn đang dập dờn di chuyển
bên ngoài cửa sổ.
Liên Loại rất muốn gọi điện cho Hồ Dương, nhưng cô đã nén lại được. Anh
ta là người đã có gia đình…
Chiếc điện thoại màu trắng bỗng đổ chuông, giữa đêm yên tĩnh như cõi
chết, tiếng chuông hết sức chói tai.
Mấy lần đưa tay ra, đều không dám cầm điện thoại lên nghe. Người gọi là
ai? Mọi ngày không có bất cứ ai kể cả Hồ Dương gọi điện cho Liên Loại
vào giờ này. Liệu có phải Hồ Dương không?
Điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông. Cuối cùng, cuối cùng Liên Loại cầm nó
lên: “A lô…”
Một giọng trẻ con vang lên! Nó vừa thút thít vừa kể lể: “Mẹ ơi… mẹ đừng
bỏ con.. mẹ đừng bỏ con…”
Liên Loại bỗng quăng điện thoại xuống, toàn thân cô run bắn.
Rất nhanh, điện thoại lại đổ chuông. Cô không dám nghe nữa, chỉ mở to
mắt nhìn nó.
Nó vẫn kêu, rất bức thiết, cho đến khi con gà trống ngoài kia cất tiếng gáy
hồi thứ nhất, nó mới bất ngờ im bặt.
Đêm dài dằng dặc, ngày thì ngắn ngủi.
Mặt trời rất nhanh khuất sau núi. Liên Loại run run gọi điện cho Hồ Dương,
cô muốn anh đến ở bên cô một đêm, cô không sao trụ nổi nữa.
Nhưng Hồ Dương lại đi vắng. Con trai anh nói bố cháu sang huyện khác để
chở hàng, phải tuần sau mới về.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.