BA TRỪ MỘT BẰNG MẤY - Trang 77

Liên Loại rất tức giận lườm chị Mộ Dung: “Tôi có con hay không, việc gì
đến chị?”
Chị Lý cố giằng lại cái quần dài trong tay Liên Loại, rồi đỡ cô ta ngồi
xuống giường. Liên Loại ngồi thu mình trong lòng chị Lý như một con mèo
con, nhưng không ngớt run rẩy. Chị Mộ Dung mở tủ lạnh rót cốc nước ép lê
đưa cho Liên Loại. Chị Biện đứng trước mặt Liên Loại, nói: “Liên Loại hãy
bình tĩnh, mọi người đều đang ở đây, cô đừng sợ. Có chuyện gì cô cứ nói ra,
cô sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Liên Loại bỗng òa khóc: “Đứa con của em trở về, nó không muốn đi! Em
đã gây nên tội lỗi.”
Chị Biện: “Con của cô ở đâu?”
Liên Loại sợ hãi chỉ ra ngoài cửa sổ: “Nó đứng ngay ngoài cửa sổ, các chị
mau đuổi nó đi đi!”
Đúng lúc này Trương Cổ chạy sang.
Trương Cổ, Trương Cổ đáng mến, anh là người duy nhất hiểu rõ tận chân tơ
kẽ tóc, người duy nhất hiểu được rằng mọi chân lý đều xuất phát từ sự nghi
ngờ, từ sự ham suy nghĩ, quyết ý truy tìm cho ra sự thật, anh là con người
kiên quyết đấu tranh đến cùng với mọi thế lực tà ác, không sợ nguy hểm
thậm chí dù bị ngời ta ngờ rằng mình tâm thần lẩn thẩn cũng mặc kệ… Anh
đã có mặt.
Anh đứng trước mặt Liên Loại, hỏi cô vài câu, và còn ghi lại nữa. Những
câu hỏi này, người khác sẽ cho rằng chẳng có tác dụng gì, thậm chỉ là kỳ
quặc, nhưng Trương Cổ lại rất tin rằng mình đang đi đường tắt tiếp cận với
đáp án…
Liên Loại vật vã mãi, đã mệt, cô ngủ lịm đi trong lòng chị Lý.
Trương Cổ khẽ hỏi mọi người: “Lúc Liên Loại còn tỉnh tảo, người cuối
cùng mà cô ấy tiếp xúc là ai?”
Chị Mộ Dung nói: “Tôi! Cô ấy nói rằng có kẻ gọi điện quấy rối, và bảo tôi
sang cho có thêm người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.