tránh ánh mắt của Trình An Nhã.
“Ông Dương, cháu muốn hỏi ông một câu, nếu ông đã điều tra cháu
rồi, vậy xin hỏi cháu và bà Lâm Hiểu Nguyệt có quan hệ gì không?” Trình
An Nhã hỏi một cách nghiêm túc.
Dương lão gia chậm chạp lắc đầu, khóe miệng hé ra một nét cười khổ,
“Tôi cũng hi vọng hai người có quan hệ gì đó.”
Trình An Nhã im lặng trong giây lát, ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ,
phố phường người qua người lại tấp nập, cô yên lặng uống nước cam, hồi
lâu, không ai nói gì, cô nhìn cảnh phố, Dương lão gia nhìn cô, không gian
tĩnh lặng không một tiếng động.
“Dương lão gia, cháu muốn hỏi một chút, ông và Diệp tam thiếu… có
khúc mắc gì vậy?” Trình An Nhã do dự một hồi lâu mới hỏi.
Ông Dương và Diệp tam thiếu ngũ quan dường như có vài phần tương
tự.
“Khúc mắc?... Chúng tôi không có khúc mắc gì cả.” Dương lão gia
nhìn cô, đổi chủ đề, hỏi: “Cháu và Triết Khôn khi nào thì kết hôn?”
Trình An Nhã đang uống nước cam ép chút nữa thì phun hết ra ngoài,
chủ đề đổi cũng nhanh quá đi mất, tại sao đột nhiên lạu chuyển đến hôn sự
giữa cô và Dương Triết Khôn rồi, Dương Triết Khôn chắc chắn là không
nói với ông về quan hệ giữa cô và Diệp tam thiếu, nhưng ông Dương đã
từng điều tra cô có lẽ biết cô có một đứa con trai.
“Ông Dương, ông đã điều tra cháu hắn là ông biết cháu chưa kết hôn
đã có một đứa con trai bảy tuổi.”
Nếu như Dương lão gia đã biết cô có đứa con trai bảy tuổi, tại sao lại
đồng ý hôn sự giữa cô và Dương Triết Khôn chứ?