“Không sai, anh Triết Khôn rất xuất sắc, nói thế này đi, anh ấy đích
thực là một người chồng lý tưởng nhất mà cháu từng gặp trong bao nhiêu
năm nay, anh ấy cũng đối xử rất tốt với hai mẹ con cháu, chỉ là, cháu không
dám trèo cao.”
“Ta đồng ý cho hai cháu kết hôn, chỉ cần hai cháu kết hôn, cháu có
điều kiện gì, ta cũng đều sẽ đồng ý.” Dương lão gia nói, hoàn toàn là khấu
khí khi làm việc công, ông cho rằng, cô từ chối bước vào nhà Dương gia,
chẳng qua chỉ là cố tình làm trò mà thôi, dù sao cũng là việc mà mỗi người
con gái đều mơ ước, Dương Triết Khôn lại yêu cô đến tận xương tủy.
Trình An Nhã cười nhạt, “Nếu như cháu muốn con trai cháu kế thừa
Diệu Hoa?”
Mặt Dương lão gia đột nhiên biến sắc, ánh mắt sắc sảo nheo lại, vô
cùng nguy hiểm, khẩu khí lớn lắm, một người phụ nữ tham lam, “Đây
chính là mục đích của cháu?”
Trình An Nhã nhún vai, coi như mặc nhận.
Dương lão gia hừ một tiếng lạnh lùng, “Không thể nào. Cô gái trẻ, dã
tâm của cô quá lớn, hơi có chút hoang tưởng rồi, điều kiện này, làm sao ta
có thể đáp ứng cô? Cô Trình, mong cô thành khẩn một chút.”
“Dương lão gia, chúa thành khẩn trả lời ông, cháu và anh Triết Khôn
không thể kết hôn.”
Dương lão gia sững người, cô lại nói tiếp, “Dương lão gia, cháu có
một câu hỏi muốn hỏi ông, có phải ông rất không ưa Diệp tam thiếu?”
Ánh mắt Dương lão gia trở nên phức tạp, ông im lặng, hiển nhiên
không muốn trả lời câu hỏi này, nhưng Trình An Nhã từ trong ánh mắt ông
có thể thấy rõ dường như không chỉ không ưa đơn giản như vậy.