“Tôi rất thích cô Trình.” Louis cười nhẹ, không hề sợ hãi, hàn khí của
Diệp tam thiếu.
“Nhãn quang của anh thật tệ.” Diệp tam thiếu lạnh lùng chế nhạo, “Cô
ấy là người của tôi, xin anh nhớ cho, đừng trêu đùa cô ấy, nếu không đừng
trách tôi không khách sáo.”
“Diệp tam thiếu, anh đùa à, cô Trình chưa kết hôn, điều này cho thấy
ai cũng có cơ hội, tôi sẽ cạnh tranh công bằng.” Louis phản bác, sắc sảo chỉ
ra điểm mấu chốt, “Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu.”
Đây là một cuộc nói chuyện không hề vui vẻ gì, sắc mặt Diệp tam
thiếu âm u, Louis con người này quá nham hiểm, chắc chắn không thể để
có dây dưa gì với Trình An Nhã. Thế giới đó quá đen tối tanh hôi, sẽ mang
họa sát thân cho cô, anh từng nghe nói bạn gái trước đây của Louis là do kẻ
thù của anh ta báo thù giết chết.
“Trình tiểu thư, từ ngày mai trở đi, cô ăn mặc quê mùa một chút.”
Diệp tam thiếu thấy đây là một kiến nghị hay, anh ngước mắt bá đạo nói:
“Đồ công sở một màu, còn phải kiểu mẫu, bảo thủ. Tóc búi lên, đeo thêm
cặp kính cỡ lớn gọng đen nữa, nghe rõ chưa?”
Ninh Ninh phì cười, như vậy mà cũng được sao?
Trình An Nhã mặt co giật không chút cảm xúc: “Không nghe thấy.”
Trong đầu Trình An Nhã bất giác hiện lên hình ảnh An Nhã ba mươi
mấy tuổi vẫn chưa lấy chồng, đi xem mặt đến mệt nhoài, tâm lý có chút
biến thái dẫn đến diện mạo có chút xấu xa. Cô rùng mình, một việc tự hủy
hoại hình ảnh như vậy đánh chết cô cũng không làm.
“Đây là mệnh lệnh.” Diệp tam thiếu ác bá nói, rất trơn tru: “Anh là cấp
trên của em.”