Trình An Nhã cười, “Diệp tam thiếu, quà sinh nhật của anh trông vào
anh đấy.”
Mắt Diệp tam thiếu co giật…
Anh kéo cô ra xa khỏi sạp hàng, nghiến răng trèo trẹo, “Trình An Nhã,
em cố tình có phải không?”
Trình An Nhã nở nụ cười mê hồn, hơi ngước cằm, ngạo mạn như một
nữ hoàng, “Phải thì đã sao? Anh chẳng phải cũng bày mưu hãm hại em đó
sao? Chẳng nhẽ chỉ mình anh được phép làm vậy còn em thì không? Em
chơi khó anh một lần là hoàn toàn phù hợp logic. Hơn nữa, hôm nay là sinh
nhật em, anh chẳng biết xấu hổ tặng anh cho em cũng không hỏi em có
nhận hay không, lại còn bày mưu muốn ăn tươi nuốt sống em, vậy cũng
nên có chút thành ý chứ? Thế nào? Em chỉ thích sợi dây chuyền ấy thôi.”
Cái miệng của nha đầu chết tiệt này quả thật …lợi hại. Anh cuối cùng
cũng đã lĩnh hội được mùi vị của tủi nhục vì vô dụng rồi, cảm giác này,
cũng đúng là vô dụng thật.
“Nha đầu chết tiệt.” Diệp tam thiếu nhả ra mấy chữ qua kẽ răng, ngón
trỏ trỏ thẳng vào cô, “Xem tối nay anh xử lý em thế nào.”
Trình An Nhã mỉm cười, “Ngoan, mau đi kiếm sợi dây chuyền đó về
tay đi.”
Diệp tam thiếu vỗ vào sau gáy cô một cái, hai người đùa giỡn nhau
trong mắt nhìn cô chủ sạp hàng như bao đôi tình nhân khác đang trêu đùa
vậy. Anh ăn mặc sáng sủa, đeo một chuếc đồng hồ đắt tiền, cô không nghĩ
rằng anh không có tiền mua được chiếc dây chuyền năm mươi tệ.
Cho nên khi Diệp tam thiếu nói bán rẻ một chút, cô ấy rất ngạc nhiên.
Nhưng tính tình cô gái cũng tốt, chỉ cười nói: “Chỉ có thể bớt năm tệ, bốn
mươi năm tệ là giá thấp nhất rồi.”