BABY THƯỢNG HẢI - Trang 126

“Vì thế người ta mới nói đời người không đơn giản và không phải

người nào cũng làm đúng như điều mình nghĩ. Tuy cậu biết phải
làm ra sao, dùng tinh thần phân tích khắc phục nỗi tuyệt vọng. Cậu
không cam tâm những thứ bình thường. Bản thân cậu đã đầy sức
quyến rũ”. Lời nói của cậu ta thật êm ái. Tôi không biết có phải cậu
ta thường làm như vậy để an ủi các nữ bệnh nhân không. Nhưng từ
sau khi tìm được cậu ta làm bác sĩ phân tích tâm lý, tôi không còn
thường xuyên rủ cậu ta đi ăn cơm, đánh bóng và nhảy nhót nữa vì lo
lắng nhất cử nhất động của tôi sẽ luôn bị mang ra phân tích.

Ánh nắng ùa vào phòng, đám bụi mỏng mảnh bắt đầu nhảy

nhót như dòng suy nghĩ. Tôi mơ màng ngồi trên ghế bành, ôm
đầu, đang tự vấn bản thân xem đã thực sự trưởng thành chưa. Tôi
không phải là một người đàn bà quyến rũ, cũng không phải là một
đứa ngu độn, giả tạo, ưa quyền lực. Mọi vấn đề trong cuộc sống
cứ dồn đống lại một cục, tôi cần phải tiêu hao năng lực cả đời mới
có thể khắc phục chúng.

Lễ Giáng sinh đã tới. Cả ngày không thấy ai gọi điện tới. Vào lúc

hoàng hôn, trời một màu xám xịt, nhưng không thấy tuyết. Đã rất
lâu không thấy Thượng Hải có tuyết vào những lúc cần có. Tôi
xem đĩa phim cả ngày, hút hết một bao rưỡi thuốc lá Mild Seven, vô
vị không chịu nổi. Tôi gọi điện cho Thiên Thiên, không ai bắt máy.
Bấm số gọi Mark được nửa chừng, tôi lại bỏ dở. Tối nay, tôi rất
muốn nói chuyện, ở bên cạnh một người đàn ông.

Tôi buồn bực đi lại trong nhà, cuối cùng quyết định phải đi ra

ngoài. Nhưng đi đâu, tôi cũng không biết. Có điều trong túi xách
tôi đủ tiền. Mặt không trang điểm, tôi nghĩ tối nay nhất định có
chuyện sẽ xảy ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.