BABY THƯỢNG HẢI - Trang 186

trung tâm cai nghiện do Cục cảnh sát lập. Tôi nói với anh đó là cách
duy nhất. Tôi cần anh khỏe mạnh, chúng tôi cần phải sống với
nhau lâu dài.

Tôi và Thiên Thiên tay trong tay, bàn tay còn lại đút túi quần.

Nơi đó nhét đầy tiền. Bụng tôi bắt đầu nổi cơn đau ngấm
ngầm. Tuy băng vệ sinh OP đang dán chặt lấy cơ thể tôi, như một
cánh cửa, như cung cấp một vật cản an toàn của một thứ hư vô nào
đó.

Đi vào một cánh cửa nhỏ không người gác, tôi nhìn thấy một sân

vận động lộ thiên, có đường chạy ngoằn nghèo, có bập bênh thấp
cho lũ trẻ, có chỗ chơi cầu lông và giá bóng rổ. Chúng tôi chui vào
một hốc tối dưới tường.

Thiên Thiên khẽ ôm chặt lấy tôi, lấy một cái khăn mùi xoa bẩn

thấm mồ hôi trên trán tôi. Dù tình huống tồi tệ thế nào, dù
đang ở đâu, anh cũng chuẩn bị sẵn một cái khăn mùi xoa. Về điểm
này, anh giống hệt một đứa trẻ, hoặc như một quý tộc.

“Còn đau lắm không?”, anh dịu dàng nhìn tôi. Tôi lắc đầu tựa

đầu vào vai anh. Ánh trăng để lại cái bóng sâu thẳm trong mắt anh.
Anh rất gầy, quanh hốc mắt có màu thâm tím. Tôi không thể
ngắm kĩ gương mặt này, nếu không nước mắt sẽ đầm đìa, thấy
vô dụng khủng khiếp.

Hai tên mặc quần bò, đeo kính đen xuất hiện. Tay tôi và tay

Thiên Thiên đang nắm với nhau trở nên lạnh toát.

Lý Lạc đi lên đón, khẽ nói với chúng điều gì đó. Chúng đi về

phía chúng tôi. Tôi quỵ xuống một góc, nín thở, không dám động
đậy. Thiên Thiên đứng dậy, tay cầm số tiền tôi đưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.