BABY THƯỢNG HẢI - Trang 195

thời giương đôi cánh để bay vào bầu trời, nhưng anh luôn muốn
hất tay em đi, tự nhảy vào địa ngục. Tại sao vậy?”.

Rất nhiều người nhìn về phía tôi. Tôi ngẩng đầu, thấy mình

qua tấm gương thật thất sắc, dữ dằn, mắt ướt loang loáng. Tôi
thấy mình thật ngốc. Rõ ràng chúng tôi yêu nhau như thế.

“Coco”, thái độ Thiên Thiên vẫn lạnh lùng. “Ngay từ lúc bắt đầu,

chúng ta đã biết cả hai rất khác nhau. Anh đã từng nói, chúng ta là
hai dạng người khác nhau, nhưng điều đó không ngăn cản được tình
yêu của chúng ta. Em tràn trề sức sống, là một cô gái nhiều tham
vọng. Nhưng anh lại là người không chút ham muốn, sống trôi nổi
mặc dòng đời. Các nhà triết học từng nói, “Tất cả đều đến từ hư
vô”. Cảm giác hư vô đã nhấn mạnh tất cả những gì chúng ta có”.

“Hãy để những kẻ nói năng vậy chết đi cho rảnh. Bắt đầu từ

nay, anh không được đọc những sách đó nữa. Anh cần phải sống
cùng những người đang sống. Anh cần phải lao động thể lực nhiều
hơn. Bố em thường nói, “Lao động khiến người ta khỏe mạnh”. Anh
cần ánh nắng và thảm cỏ, và cần cả những tưởng tượng về hạnh
phúc và niềm vui”. Tôi nói rất nhanh, như thể một cái máy khâu
liên tục kêu xạch xạch trong bóng tối.

“Chẳng thà ngay ngày mai, anh phải tới trung tâm cai nghiện

chết tiệt đó, phải tham gia các hoạt động nhẹ nhàng như nhổ cỏ,
cùng hát ca với mọi người, chờ đợi vượt qua những ngày tháng đáng
sợ. Em sẽ khích lệ anh nên giao lưu với nhiều cô gái khác, nhưng
tuyệt đối không được yêu họ. Nếu cần thiết, em sẽ tìm gái điếm,
chỉ cần anh có thể phục hồi sức khỏe như người bình thường”. Tôi
vừa nói vừa khóc. Các tấm gương treo bốn phía bỗng trở nên nhòe
nhoẹt.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.