BABY THƯỢNG HẢI - Trang 199

lùng. Tôi lấy phương pháp này để phát hiện ra sự tồn tại chân thực
của mình, khắc phục nỗi khiếp sợ về cô độc, đói nghèo, cái chết
và nhiều chuyện tồi tệ khác xuất hiện.

Tôi thường ngủ trên trang giấy, làm trán sưng vù một cục. Sau

khi chiếc kim bạc của đồng hồ treo tường điểm mười hai giờ, tôi lại
nghe được mọi thứ. Âm thanh đó cứ lặp lại, như tiếng ngáy của bác
công nhân nhà hàng xóm, như tiếng cần cẩu tại công trường xây
dựng cách đó khá xa, như tiếng ì ì của tủ lạnh trong bếp.

Đã vài lần, thực tình tôi không nhịn nổi, phải đặt bút xuống đi

vào bếp, mở toang tủ lạnh ra. Tôi hy vọng trong đó giấu một con
hổ. Nó sẽ nhảy ào ra, đè kín mồm miệng tôi bằng thứ lông óng ả,
khiến tôi ngạt thở, rồi cưỡng hiếp tôi không chút ngần ngừ.

Sự thật là trong trạng thái ẩn dật không thể miêu tả đó, tôi như đã

thành tiên. Chắc hẳn thiên đường cũng chỉ như vậy mà thôi, tự do tự
tại, không chút lo nghĩ. Không có đàn ông chú ý tới tóc tai và trang
phục của bạn. Không có ai soi mói ngực bạn có đủ lớn, ánh mắt có đủ
đong đưa. Không còn vội vã tới hết cuộc vui này tới cuộc vui khác.
Cũng không có cảnh sát ngăn cản những hành vi điên rồ của bạn.
Không có cấp trên giám sát tiến độ công việc. Không có phân chia
đêm và ngày. Cũng không có ai hút cạn tất cả tình cảm của bạn.

Tôi bị tiểu thuyết của chính mình ru ngủ. Để chuyên tâm viết

một cảnh nồng cháy, tôi thử khỏa thân ngồi viết. Rất nhiều
người tin rằng cơ thể và bộ não có mối quan hệ tất yếu, giống
như nhà thơ Mỹ Theodore Roethke sống trong cái khu nhà cổ trăm
năm của ông ta, liên tục cởi và mặc đồ trước gương, không ngừng
cảm nhận những vũ điệu khỏa thân trên cơ thể mình, lấy nó làm
nguồn hứng khởi sáng tác. Câu chuyện này đáng tin và cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.