BABY THƯỢNG HẢI - Trang 217

cũng phát hiện được ra ý nghĩa của nhà văn, chí ít làm nhà văn cũng
thần bí hơn là nhân dân tệ trị giá một trăm đồng”.

Ngoài cửa sổ, trời tối dần, mấy ngọn đèn màu cam trên vách đã

bật sáng. Bố già đề nghị đi nơi khác ăn. Chị Đặng từ chối. Cô con
gái đang chờ chị về ăn tối. “Nó đang chuẩn bị thi hết cấp ba, thời
gian rất gấp, tôi luôn phải trông nom cháu”, chị giải thích với
chúng tôi.

Lúc này bên ngoài lại có mấy người khách đi vào. Tôi thấy một

người phụ nữ luôn xuất hiện trong tiết mục Tâm sự trên truyền
hình. Một năm có 365 ngày thì có tới 364 ngày, cô ta ăn mặc như các
tài nữ đầy oán hận theo kiểu Trương Ái Linh, người gầy đến thảm
hại. Ở không ít các buổi tiệc cũng có thể thường xuyên gặp mặt cô ta.
Madona từng nói, loại phụ nữ như vậy đều có các anh bồ ngoại
quốc, vì vậy luôn có biệt hiệu là “Áo dài Thượng Hải bé bỏng”. Bố
già và họ đều là chỗ thân quen, chào hỏi nhau một chặp, chúng tôi
ngồi xe đi ăn tối.

Sau bữa tối, Bố già hỏi tôi sống ở đâu, anh có thể tiễn tôi về.

Tôi cũng không phải là phụ nữ ngốc nghếch, thừa biết anh ta đang
nghĩ gì nhưng không được. Mọi việc giờ đã khác. Tối nay tôi cực kỳ
muốn ở một mình, mặc dù nhìn bề ngoài, trông anh vẫn quyến rũ
như thế.

Chúng tôi ôm từ biệt nhau, hẹn khi tiểu thuyết hoàn thành sẽ báo

cho anh biết. “Rất vui được gặp lại em, cũng rất ân hận không theo
đuổi em thời ở Phúc Đán”, anh rỉ tai tôi, giọng nửa đùa nửa thật.

Tôi lững thững đi bộ một mình men theo đường Hoài Hải buổi

tối. Rất lâu rồi không được đi bộ như vậy, dần dần toàn thân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.