BABY THƯỢNG HẢI - Trang 229

Tôi chỉ biết anh là niềm hạnh phúc bị đánh mất mà tôi vừa lấy

lại. Tôi rút ngón tay dính đầy nước, đặt lên miệng, ngửi thấy mùi
của chính mình. Anh ngậm luôn ngón tay tôi, mút lấy mút để. “Ngọt
quá, thơm quá, như mùi canh vịt nấu với hương hồi vậy”. Anh thở
dài, xoay mình, rồi nhanh chóng thiếp đi. Một tay vẫn nắm chặt
ngón tay của tôi.

Bảy rưỡi tối, tôi và Thiên Thiên ngồi xe tới khách sạn Hòa Bình

bến ngoài. Trong đại sảnh đèn đóm sáng trưng, chúng tôi nhìn

thấy Connie đang sốt ruột đứng chờ cùng chồng bà.

Connie trang điểm sang trọng, mặc áo dài Thượng Hải màu đỏ

thêu vàng, đi giày cao gót rất cao, mặt mũi tô điểm tỉ mỉ như bức
tranh sơn thủy, phong thái uy nghi, có hơi hướng giống ngôi sao
người Hoa - Lư Yến - nổi tiếng ở Hollywood thập niên 50, 60. Vừa
nhìn thấy Thiên Thiên, bà đã òa khóc, chìa hai tay về phía anh,
nhưng bị anh né sang một bên. Người đàn ông Tây Ban Nha bước lại
gần bà. Bà tiện thể dựa luôn vào ngực chồng, rút mùi xoa ra không
ngừng lau nước mắt.

Nhưng bà lập tức phục hồi lại trạng thái thông thường, nhoẻn

cười với Thiên Thiên, “Mẹ thực không ngờ con gầy nhưng lại đẹp trai
như vậy. Mẹ quả thật... vui quá. Nào, để mẹ giới thiệu”, bà khoác tay
chồng tiến lại gần chúng tôi một bước, “Đây là Juan, chồng mẹ”.
Bà quay đầu lại, nói với Juan, “Đây là Thiên Thiên và Coco”.

Chúng tôi bắt tay nhau. “Mọi người chắc đói lắm rồi, đi ăn

tối thôi”. Juan nói tiếng Anh bằng âm Tây Ban Nha. Trông ông có
dáng dấp điển hình của một dũng sĩ đấu bò tót Tây Ban Nha, hơn
bốn mươi tuổi, cao lớn, khỏe mạnh, tuấn tú, tóc màu nâu, mắt
màu hạt dẻ nhạt, mũi cao. Dưới đôi môi dày là chiếc cằm xẻ đặc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.