BABY THƯỢNG HẢI - Trang 231

ấy tới bệnh viện Hoa Sơn để tiêm đấy. Có lẽ do mới tới nên không
hợp thủy thổ, chứ không liên quan gì tới hai món này”.

Thiên Thiên cứ im lặng ngồi cạnh tôi, rít thuốc lá. Cuộc trò

chuyện của chúng tôi như không liên quan tới anh. Anh đồng ý đi
gặp mẹ mình hôm nay đã là điều không dễ dàng. Vì vậy không thể
cưỡng bức anh phải tươi cười hoặc đầm đìa nước mắt.

Bữa cơm ăn rất chậm. Connie luôn nhớ lại thời bà mang thai, tới

lúc sinh Thiên Thiên, và thời kỳ anh chưa đầy mười ba tuổi. Bà vẫn
nhớ rõ từng chi tiết, như đếm từng món đồ quý trong nhà, “Thời
kỳ mang thai, tôi thường ngồi ở đầu giường nhìn lên tờ lịch. Trên
đó là hình một bé gái nước ngoài đang chơi bóng trên thảm cỏ. Tôi
thấy cô bé rất xinh, nên luôn mong mình cũng sinh được một đứa
con đẹp như vậy. Quả nhiên sau đó, tôi cũng được một em bé xinh
xắn, tuy là con trai, nhưng mặt mũi thanh tú vô cùng”.

Bà vừa nói vừa ngắm Thiên Thiên. Anh đang bóc một con tôm,

nét mặt vô cảm. Bà dịch lại cho chồng bằng tiếng Tây Ban Nha
những điều bà vừa nói. Juan lộ vẻ đồng tình, nói với tôi, “Cậu ấy
quả thực rất đẹp, có phần hơi giống con gái”. Tôi không nói gì, chỉ
lặng lẽ uống rượu vang.

“Hồi Thiên Thiên mới lên năm, sáu tuổi, nó đã biết vẽ. Nó vẽ

một bức tranh mang tên “Mẹ đan áo trên ghế”. Bức tranh vẽ rất thú
vị: cục len trên sàn có mắt như mắt mèo, mẹ có tới bốn tay đan áo.
Nó luôn hỏi tôi tại sao lại vừa xem tivi vừa đan áo được, hơn nữa lại
đan nhanh đến vậy...”. Connie hạ giọng nhưng tiếng cười rất vang,
như thể có người đang ra lệnh cho bà phải cười phá lên như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.