BABY THƯỢNG HẢI - Trang 232

“Tôi chỉ vẽ bố đang sửa xe đạp”, Thiên Thiên lạnh lùng chêm một

câu. Tôi trợn mắt lườm anh, giơ tay khẽ nắm chặt tay anh. Bàn tay
rất lạnh. Bàn ăn đột nhiên rơi vào im lặng, ngay cả Juan hình như
cũng hiểu được ý nghĩa câu nói của Thiên Thiên. Câu nói của anh vô
hình chung đã phá tan điều cấm kị mà không ai muốn nhắc tới,
có liên quan đến cái chết bất thường của cha đẻ anh.

“Tôi còn nhớ năm Thiên Thiên lên chín đã phải lòng cô bé hàng

xóm sáu tuổi. Nó rất mê cô bé...”, Connie nói tiếp bằng giọng
Thượng Hải. Gương mặt bà lại phủ lên nét biểu cảm tự nhiên nhưng
cũng khá là lạ. Bất kì bà mẹ nào khi nhớ lại hồi con trai còn nhỏ
đều có tâm trạng như vậy, nhưng đôi mắt bà lại chứa chan niềm u
uất. Bà vẫn nói tiếp như thể trước mặt là một cuộc kiểm tra có liên
quan đến an nguy đại cục. Bà không thể không tập trung hết sức lực
để đối phó.

“Nó đem hết những đồ chơi đẹp đẽ trong nhà, đồng hồ, lọ

hoa, bóng thủy tinh, tranh hoạt hình, sôcôla, thậm chí còn ăn trộm cả
son môi và một chiếc dây chuyền của tôi để tặng cho cô bé đó. Thật
ghê gớm, suýt nữa khoắng sạch cả nhà”. Bà làm một cử chỉ khoa
trương rồi lại cười phá lên, như đánh một cái đàn dương cầm bị vỡ
phím, vang lên trong không gian nỗi chấn động và khiếp sợ.

“Con trai tôi có thể bất chấp tất cả vì người mà nó yêu”, bà hạ

giọng, nhìn tôi cười mủm mỉm. Ánh đèn không sáng lắm, nhưng tôi
vẫn cảm nhận được nét phức tạp trong đôi mắt bà, nó vừa đố kị vừa
yêu thương.

“Chúng ta có thể về nhà được chưa?”, Thiên Thiên ngáp một cái,

quay sang hỏi tôi. Connie hiển nhiên hơi căng thẳng, “Chắc con mệt
rồi, vậy về nhà nghỉ sớm đi”. Bà nói với Thiên Thiên rồi khoát tay

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.