BABY THƯỢNG HẢI - Trang 29

chỉ biết dành cả đời mình phục vụ việc ủi quần áo cho chồng hoặc
tìm cho con gái một con đường hạnh phúc. Bà không thể chấp nhận
được hành vi tình dục trước hôn nhân, lại càng không thể chấp nhận
cảnh con gái mặc áo bó không mặc áo lót, cố tình khoe ngực.

“Cuối cùng sẽ có một ngày con sẽ ý thức được rằng người sống

trên đời này thảnh thơi ổn định là quan trọng nhất. Nhà văn Trương
Ái Linh cũng từng nói lấy ổn định làm gốc rễ”, bố tôi nói. Ông
biết tôi rất yêu thích Trương Ái Linh. Bố tôi là giáo sư khoa sử ở
trường đại học, nho nhã, người đậm, rất thích hút xì gà và tâm tình
với lớp trẻ. Ông rất yêu chiều tôi. Từ nhỏ đã dạy tôi thưởng thức
những vở nhạc kịch kiểu như “La Bohème”. Ông luôn lo lắng sau khi
tôi khôn lớn sẽ bị bọn xấu lừa tình. Ông nói tôi là cục cưng quan
trọng nhất cuộc đời ông, khuyên tôi nên thận trọng với đàn ông,
không được khóc lóc vì đàn ông.

“Chúng ta suy nghĩ quá xa nhau, như thể cách tới một trăm thế

hệ. Chúng ta nên tôn trọng lẫn nhau, không nên đòi hỏi gì. Vả lại, nói
gì cũng vậy thôi. Con đã hai mươi lăm rồi, con muốn trở thành một
nhà văn. Tuy nghề này giờ đây đã lỗi thời, nhưng con sẽ viết những
thứ thật thời thượng”, tôi nói.

Tôi quyết định dọn khỏi nhà sau khi quen Thiên Thiên. Cả nhà

lại nổi trận phong ba, như thể Thái Bình Dương sắp lật nhào.

“Đồ bất trị. Xấu tốt thế nào, mày cứ đi khắc biết. Coi như

tao chưa nuôi một đứa con như mày”, mẹ tôi gần như hét lên vậy.
Mặt bà rúm ró như bị ai tát một cái rõ mạnh.

“Con làm mẹ quá đau lòng đấy”, bố tôi nói, “Bố cũng rất đau

lòng. Đứa con gái như con cuối cùng cũng thiệt thân thôi. Nghe nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.