BABY THƯỢNG HẢI - Trang 294

mặt trăng cũng không đến nỗi khó khăn như tôi lúc này. Mới đi được
một nửa đường đã muốn ngã ngất, nhưng tôi không muốn nghỉ,
cũng không muốn kéo dài, chỉ muốn lập tức được về nhà.

Ra sức đập cửa, cửa mở, gương mặt mẹ tôi đầy kinh ngạc. Tôi vứt

túi ôm chầm lấy mẹ. “Mẹ ơi, con đói quá”, tôi khóc òa lên.

“Con sao thế? Sao thế này?”, mẹ hướng về phòng ngủ gọi bố

tôi, “Coco về rồi, ông mau tới giúp một tay”.

Bố mẹ tôi cùng khiêng tôi lên giường ngủ. Trong mắt họ đầy vẻ

ngạc nhiên. Họ không biết con gái họ vừa xảy ra bao nhiêu chuyện
thập cẩm. Họ vĩnh viễn không thể thực sự hiểu nổi cuộc sống hỗn
loạn và nỗi trống rỗng không tài nào hình dung nổi trong mắt con
gái họ. Họ không biết con gái họ có bạn trai là kẻ nghiện ngập, có
người tình sắp về Đức chỉ sau mấy tiếng nữa. Cuốn tiểu thuyết
mà con gái họ đang viết vừa hỗn loạn, vừa thẳng thắn, lại đầy ắp
tình dục trần trụi và suy nghĩ dằn vặt.

Họ vĩnh viễn không thể hiểu được nỗi khiếp sợ trong lòng con gái

họ, cả nỗi khát vọng dẫu có chết cũng không thể kiềm chế nổi.
Cuộc sống đối với cô luôn là một khẩu súng dục vọng có thể nhả
đạn giết người bất kì lúc nào.

“Xin lỗi, con chỉ muốn húp ít cháo. Con đói”. Tôi gắng khống

chế mình, lẩm bẩm mãi, nỗ lực muốn cười một tí. Rồi họ vừa ra
khuất, đầu tôi đã rơi vào một hố đen ngủ thiếp đi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.