BABY THƯỢNG HẢI - Trang 32

tới chuyện khác để chuyển sự chú ý. Mà này, đó có phải là chủ ý của
Quyến rũ không đấy?”.

“Suỵt”, cậu ta ra hiệu cho tôi lão Dương đã gọi điện thoại xong,

đang đi tới. Tôi vội ngậm chặt miệng, khiếp hãi chỉ sợ lọt tí gì về âm
mưu vừa nãy.

Cửa tiệm chợt mở, Thiên Thiên đi vào. Tôi thấy người ấm áp

hẳn. Anh mặc chiếc áo xám, quần sọc đen, tay cầm một cuốn
sách, tóc tai hơi rối, cặp mắt cận nhẹ như loáng nước, đôi môi hơi
cười lạnh lùng. Đó hầu như là mẫu tiêu chuẩn về người yêu ngọt
ngào của tôi.

“Chồng đến rồi, vui nhé”, lão Dương nhân cơ hội này trêu tôi.

Giọng Thượng Hải của lão cứ ngân nga như bình thơ. Thực ra lão là
một người có tính cách đơn giản, vui vẻ, tốt bụng.

Bị nói như vậy, Thiên Thiên có phần nghiêm trang hơn. Tôi bưng

một tách cà phê Capuchino tới, khẽ nắm tay anh. “Còn bốn mươi
lăm phút nữa, anh chờ em tan ca”, anh nhìn đồng hồ, nói khẽ.

“Chắc chắn Tri Thù ham muốn kiếm tiền tới phát điên

được”, tôi phẫn nộ nói. Bức tường trước mặt hằn bóng đôi bờ vai
đang cử động rất khoa trương của tôi. Trên chiếc bàn tròn nhỏ đã
thắp nến là bộ cờ đã bị hạ mất năm con, tôi và Thiên Thiên ngồi
bên bàn. “Những kẻ thông minh một khi đã có ý định phạm tội thật
ghê gớm hơn mắc bệnh điên. Nào là dùng máy tính ăn trộm tiền
ngân hàng, dùng bom thư điện tử để đốt máy bay và tàu thuyền,
dùng những sát thủ vô hình, tạo nên dịch bệnh và bi kịch. Nếu năm
1999 có ngày tận thế, em tin chắc do chính bọn quái nhân đó gây
ra”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.