BABY THƯỢNG HẢI - Trang 57

“Nếu cô thấy tôi vô tích sự, xin cứ tự nhiên. Khi ra cửa, xin tiện

tay đóng hộ cửa luôn”.

“Ôi, tôi không chịu nổi nữa. Đều là một lũ lợn”, cô ta kêu ầm lên

rồi chạy ra ngoài.

“Những câu đối thoại như vậy rất hạ đẳng, có thể làm hài kịch

đấy”, Thiên Thiên cười nói, “Rất buồn cười”.

Tôi thử mặc một chiếc áo phông màu trắng đã được Thiên Thiên

vẽ mặt một con mèo hoạt hình, nhìn cũng khá đẹp. Trên nhiều
quần lót, anh vẽ mặt trăng, đôi môi, con mắt, mặt trời, người đẹp.
Trên ghế salông chất đầy mấy chục sản phẩm vẽ tay như vậy.
“Chúng ta có thể tìm một chỗ bán những tác phẩm này”, tôi đề nghị.

“Em nghĩ là có người thích chúng?”

“Cứ thử xem, sẽ thú vị lắm. Nếu bán không hết thì tặng bạn

bè”.

Thiên Thiên hơi ngại, không dám bán hàng rong trên đường.

Chúng tôi chọn bán ở gần trường Đại học Sư phạm. Cảm giác trong
vườn trường thật tuyệt, tinh khiết, sạch sẽ, nhiều cây xanh. Luôn
đem lại cho người ta một ảo giác cách biệt với thế giới bên ngoài.
Tất nhiên chỉ là ảo giác mà thôi. Tháp Ngà voi cũng có cửa sổ trông
ra bên ngoài, không ít học sinh đều dùng máy nhắn tin và máy di
động, đi làm thuê. Nhất là không ít nữ sinh viên đi làm một số
nghề nghiệp khá nhạy cảm. Họ bán thanh xuân và trí tuệ của mình
để đổi lấy khoái lạc vật chất. Hồi tôi còn theo học tại trường Phúc
Đán, hình thái xã hội chưa phát triển nhanh như thế này. Cùng lắm
chỉ thấy một nhóm người mẫu nữ sinh đi lại, phô bày các cử chỉ gợi
tình trên bục sân khấu rực rỡ. Và thời đó, trường Phúc Đán cũng như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.