BABY THƯỢNG HẢI - Trang 77

mai màu vàng trên người lấp lánh như hàng ngàn vạn tia sáng mặt
trời mong manh rọi chiếu, nóng hổi và thân thiết nhấm nháp thân
hình tôi. Anh vuốt ve bầu ngực tôi bằng chiếc lưỡi còn đượm mùi
rượu, rồi lui dần xuống... Cảm giác hơi rượu lành lạnh và chiếc
lưỡi ấm nóng của anh cứ xoắn xít lấy nhau, khiến tôi choáng
váng, thấy nước trong tử cung tóe ra. Rồi anh đi vào trong tôi, to
đến ghê người. Tôi quặn người vì đau. “Không được”, tôi hét lên,
“Không được”.

Anh không chút thương xót, cũng không chịu dừng lại. Cơn đau

vụt qua, trở thành cơn mê trĩu nặng. Tôi giương to mắt, nhìn anh
vừa yêu thương vừa căm tức. Thân hình trắng trẻo, rải sắc nắng
vàng của anh lôi cuốn tôi. Tôi tưởng tượng ra cảnh anh mặc bộ đồng
phục, đi ủng, khoác áo da. Đôi mắt xanh thẳm kia vừa lạnh lùng và
nghiệt ngã xiết bao. Sự tưởng tượng đó giúp tôi tăng thêm hưng
phấn nhục thể. “Mỗi người đàn bà đều tôn sùng phần tử phát xít.
Trên gương mặt hằn vết roi, dã man, trái tim dã man, trên thân thể
nghiệt súc, giống ngươi...”, Sylvia Plath - người đã tự tử bằng cách
nhét đầu vào lò quay - đã viết như vậy. Nhắm mắt nghe thấy
tiếng rên rỉ của anh, dăm câu tiếng Đức mơ hồ. Những âm thanh
đó đã từng xuất hiện trong giấc mơ tôi, tấn công vào bộ phận nhạy
cảm nhất trong tử cung tôi. Tôi thấy mình sắp chết. Anh cứ lao
vào như thế. Rồi một cơn cao trào bị chiếm lĩnh, bị ngược đãi trào
dâng cùng tiếng hét la của tôi.

Anh nằm xuống bên cạnh tôi, đè lên cả mấy lọn tóc lõa xõa của

tôi. Chúng tôi lấy drap giường đắp lên tấm thân trần, hút thuốc.
Khói thuốc chẳng mấy chốc đã lấp kín khoảng trống trước mặt,
cũng tranh thủ im lặng luôn. Có khi người ta không có lấy nổi một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.