BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 150

- Thì bây giờ em mới biết là mộng, nhưng em vẫn còn sợ.

- Không có gì phải sợ hết em! Thực tế khác với mộng mị.

- Không chắc đâu, chị! Đôi khi mộng và thật vẫn có những chỗ giống

nhau. Nhưng tại sao không được thấy những giấc mộng đẹp như ngày xưa?

Lan thở dài, không đáp. Lệ cảm động trước lời lẽ hồn nhiên của em.

Nàng nghĩ: “Chiến tranh thảm khốc đã ám ảnh đến cả giấc ngủ tuổi thơ.
Đáng lẽ ở lứa tuổi của Phong, nó phải mộng thấy những chuyện vui tươi có
vườn tiên suối ngọc, có tiên nga múa hát và vũ nhạc tưng bừng. Nhưng giấc
mộng hồng ấy còn đâu nữa. Chúng đã tan theo tiếng súng nổ đêm đêm, tan
theo cảnh chết chóc ngày ngày. Thật đáng buồn cho tuổi ngọc hôm nay!”

Lan bảo Phong:

- Sáng rồi, em dậy mua đồ điểm tâm cho thầy rồi sửa soạn đi học.

Phong vừa bước xuống ván vừa nói:

- Chiều nay chúng em không có giờ học. Chị cho chúng em về thăm

nhà, nhen chị?

Biết Phong vẫn còn lo sợ về điều không lành trong giấc mộng, Lan

muốn làm vừa lòng em:

- Ờ, chiều nay hai em về thăm nhà. Tan giờ dạy học, chị cũng về ghé

thăm mồ má.

Lệ thầm nghĩ: “Nhà còn đâu nữa mà thăm! Còn chăng chỉ là một

khoảng sân và một mảnh vườn. Về thăm mồ mẹ thì có!” Nàng chớp chớp
mắt, giọng nàng êm ái hơn bao giờ:

- Em nhớ cái sân và mảnh vườn nhà mình ghê! Mới xa hơn tháng mà

dường như đã mấy năm rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.