BẠC ÁO HÀO HOA - Trang 177

Đôi mắt Phượng bỗng chớp nhanh. Một xúc cảm mạnh đang xâm

chiếm tâm hồn nàng. Giọng nàng bùi ngùi:

- Phượng biết họ qua những bức thư của cậu. Họ đều là những nạn

nhân của chiến cuộc loạn ly. Chiến tranh không buông tha cả những mái
đầu xanh vô tội. Chiến tranh gieo đau khổ cho mọi người.

- Có chứng kiến những thảm trạng do chiến tranh gây ra mới thấy

cuộc sống xa hoa đồi trụy nơi thành đô thật là mỉa mai, tàn nhẫn.

- Nhưng biết làm sao bây giờ? Hiện ba chị em Lan ở đâu vậy cậu?

- Lan đã về Sài Gòn, hiện săn sóc trẻ em trong một viện cô nhi Phật

giáo. Đau khổ nhiều rồi, nàng muốn góp sức mình làm vơi đi phần nào sự
đau khổ của trẻ em nạn nhân chiến cuộc.

- Vậy là chị Lan đã phát Bồ đề tâm rồi. Còn Lệ và Phong?

- Chúng nó đang tiếp tục đi học.

- Lệ là một thi sĩ đầy hứa hẹn, phải không cậu?

- Phải.

Phượng im lặng. Qua hành động của Lan và Lệ, Phượng bỗng miên

man suy nghĩ về mình. Đối với cuộc sống hôm nay, chị em Lan đã có thái
độ xứng đáng. Còn nàng, nàng phải làm gì? Không lẽ sau năm năm chờ
đợi, nay được cùng người yêu tái ngộ, nàng chỉ biết sung sướng với mối
tình chung thủy của ai?

Thấy Phượng trầm tư, Hoàng mỉm cưới nói khẽ:

- Thời gian qua, mọi người đều thay đổi, chỉ có Phượng thì vẫn như

xưa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.