BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 176

cả. Vài người trong số họ còn sống lâu gấp nhiều lần thế.”

“Chuyện gì đã dẫn đến sự mang ơn này vậy Farder Coram?”

Adam Stefanski, người phụ trách đội quân chiến đấu, hỏi.

“Tôi đã cứu sống một phù thủy” Farder Coram giải thích. “Cô ấy

rơi trong không trung, bị bám đuổi bởi một con chim đỏ khổng lồ
không giống với bất cứ thứ gì tôi từng nhìn thấy. Cô ấy rơi xuống và
bị thương trong đầm lầy nên tôi đã đi tìm. Lúc cô ấy đang chìm dần,
tôi đã kéo cô ấy lên thuyền và bắn hạ con chim kia. Thật tiếc khi nó
rơi lại vào một vũng lầy vì nó to như một con vạc, lại có màu đỏ rực
của lửa.”

“À,” những người còn lại rì rầm, hoàn toàn bị cuốn hút bởi câu

chuyện của Farder Coram.

“Khi đưa cô gái lên thuyền,” ông nói tiếp, “tôi đã có cú sốc tồi tệ

nhất mình từng biết tới, vì cô gái trẻ đó không có linh thú.”

Cứ như thể ông vừa nói rằng “Cô ta không có đầu” vậy. Chỉ nghĩ

thôi đã thấy kinh rồi. Những người còn lại rùng mình, đám linh thú
của họ xù lông, lắc mình hay kêu lên quang quác, làm họ phải trấn an
chúng. Pantalaimon bò vào lòng Lyra, tim chúng hòa cùng nhịp đập.

“Ít nhất thì,” Farder Coram nói, “sự việc trông có vẻ như thế. Vì

cô ấy bị rơi trong không trung nên tôi đã nghi ngờ đó không phải là
một phù thủy. Trông cô gái này chẳng khác gì một phụ nữ trẻ, gầy hơn
vài người và xinh đẹp hơn hầu hết, nhưng việc không thấy con linh thú
đã khiến tôi ghê sợ.”

“Hay là họ không có linh thú, đám phù thủy ấy?” Một người

khác, Michael Canzona nói.

“Linh thú của họ vô hình, tôi đoán vậy,” Adam Stefanski nói.

“Nó ở đó suốt, nhưng Farder Coram không nhìn thấy nó.”

“Không, anh lầm rồi, Adam ạ,” Farder Coram nói. “Nó không hề

có ở đó. Các phù thủy có năng lực tách rời khỏi linh thú của họ ở một
khoảng cách xa hơn nhiều so với những gì chúng ta có thể làm. Khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.