BẮC CỰC QUANG (VẬT CHẤT TỐI CỦA NGÀI #1) - Trang 344

vẫn vậy.

Có cảm giác như cô đã bị bỏ lại một mình ở thế giới này, nhưng

hẳn nhiên là chưa bao giờ phải như vậy. Pantalaimon bò ra khỏi áo
choàng trong hình dạng một con chuột để bầu bạn với cô.

“Tớ kiểm tra Chân Kế rồi,” Pantalaimon nói, “nó không sao cả.

Không có sứt mẻ gì hết.”

“Chúng ta lạc rồi, Pan!” Cô thốt lên. “Cậu có thấy đám quỷ vực

đó không? Cả lúc ông Scoresby bắn chúng nữa? Chúng mà xuống đây
thì chỉ có trời cứu nổi chúng ta…”

“Chúng ta nên thử kiếm cái giỏ khí cầu xem,” nó gợi ý, “có lẽ

vậy.”

“Tốt nhất là không nên gọi lớn,” cô nói. “Tớ vừa làm vậy, nhưng

có lẽ là không nên, nhỡ đâu chúng nghe được. Giá mà tớ biết được
chúng mình đang ở đâu.”

“Có biết được khéo cũng chẳng thích thú gì đâu,” Pantalaimon

chỉ ra. “Chúng ta có thể đang ở dưới đáy vực mà không có đường lên,
còn lũ quỷ vực ở trên đỉnh sẽ thấy chúng ta khi sương mù tan đi.”

Sau khi đã nghỉ thêm vài phút, Lyra bắt đầu lần mò xung quanh

và thấy rằng mình đã đáp xuống một khe hở giữa hai tảng đá phủ
băng. Sương giá bao phủ lấy vạn vật; một bên là tiếng sóng vỗ cách đó
khoảng năm mươi mét, căn cứ theo âm thanh vọng tới, còn từ trên cao
vẫn có tiếng rú rít của lũ quỷ vực, dù cho có vẻ nó đã dịu đi đôi chút.
Trong cảnh tranh tối tranh sáng, cô chẳng thể nhìn xa hơn vài ba mét,
thậm chí cả đôi mắt cú của Pantalaimon cũng chẳng giúp được gì.

Cô bé dấn bước một cách đau đớn, chân trượt đi trên bề mặt đá

lởm chởm, rời xa khỏi những ngọn sóng và lên khỏi bãi biển một chút.
Cô chẳng tìm thấy gì ngoài đá và tuyết, chẳng có tăm tích gì của chiếc
khí cầu hay bất cứ hành khách nào.

“Họ không thể biến mất cả đám được,” cô thì thào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.