soạng, da thịt trắng mịn bởi vì say rượu mà ấm nóng ửng hồng, dưới ngọn
đèn lộ ra thân mình như ngọc oánh nhuận sáng bóng.
Niếp Duy Bình một bên thoải mái chiếm tiện nghi, một bên chậc chậc
lấy làm kỳ lạ, không hổ là con thỏ non, quả nhiên không uổng vẻ nộn nộn,
mềm mềm, vuốt ve sờ soạng một phen làn da như nước trong veo mềm mại,
xúc cảm trên tay phi thường tốt!
Niếp Duy Bình chiếm được tiện nghi một hồi, trong lòng miễn cưỡng
được cân bằng, ép buộc lâu như vậy mệt muốn đòi mạng, liền thập phần
không khách khí đem Na Na hất vào góc giường, nằm xuống duỗi
thẳng,xoạc chân rộng ra chiếm lấy hơn phân nửa trương giường.
Một đêm yên giấc, Na Na ngủ thật sự trầm, thời điểm tỉnh lại còn phản
ứng lơ mơ, miễn cưỡng xoay thân mình, lập tức ma sát vào quần áo hở một
nửa trong lòng.
Thứ cứng rắn như tinh luyện trong ngực không phải là của mình, Na Na
nhất thời hoảng sợ cảm nhận được chính mình trần trụi. A! hét lên một
tiếng, luống cuống tay chân túm chăn quấn chặt lại trên người.
Niếp Duy Bình nhíu mi, bất mãn mở mắt ra, vẻ mặt khó chịu khi bị đánh
thức, rũ rũ mái tóc không kiên nhẫn hỏi: “Kêu la cái gì, ồn muốn chết!”
Na Na bộ dáng như một hoàng hoa khuê nữ bị ác bá khi dễ, hai tay gắt
gao túm chăn che trước ngực, bi phẫn quát: “Anh, anh, anh…… Anh là đồ
lưu manh! Anh tối hôm qua…… Anh đối với tôi……”
Na Na sắc mặt đỏ bừng, thật sự nói không nên lời.
Niếp Duy Bình ngáp một cái, không chút để ý ngóc đầu dậy, cười nhạo
một tiếng nói: “Cô cũng không phải xinh đẹp như tiên, tôi có thể đối với cô
làm cái chuyện gì?”