Na Na gật gật đầu, trực tiếp nghe theo hắn nói: “Vậy cám ơn chú Triệu!”
Ngụy Triết phì một tiếng cười đi ra, cười không ngừng làm Na Na mặt
đỏ lên.
“Được rồi được rồi!” Bác sĩ Triệu không khách khí đuổi người,“Đến nơi
khác mà tâm sự, ta còn có rất nhiều bệnh nhân đâu!”
Na Na lại cảm kích một phen, đỏ mặt vội vàng rời đi.
Tiểu Viễn ở trong lòng Ngụy Triết, vươn tay huơ huơ: “ông bác sĩ gặp
lại!”
Ngụy Triết ôm hắn không nhanh không chậm theo phía sau Na Na, thấy
lỗ tai cô phiếm hồng, ý cười càng nồng.
Na Na xấu hổ ảo não trừng mắt nhìn hắn một cái: “Anh như thế nào
cũng không cùng bác sĩ Triệu giải thích?”
Ngụy Triết lộ ra biểu tình vô tội đến cực điểm: “Tôi cũng vì muốn tốt
cho hai người, như vậy chú Triệu không phải càng thêm tận tâm !”
Na Na không nói được lởi phản bác, hồ nghi nhìn nhìn hắn nói: “Hôm
nay phiền toái cho anh , tôi còn muốn về ngoại khoa một chuyến……”
Ngụy Triết nghe xong, ôm tiểu Viễn ra bên ngoài khoa: “Tôi đưa hai
người đi!”
Na Na muốn cự tuyệt nhưng chỉ đành phải đi theo hắn.
Đến cửa thang máy, Na Na nói cái gì cũng không làm cho hắn thay đổi,
cảm kích nói: “Tôi mang tiểu Viễn đi lên là đến nơi, đã phiền toái anh rất
nhiều…… Cám ơn anh!”