Na Na vỗ vỗ đầu chính mình, áy náy xin lỗi nói: “Thật sự là thực xin lỗi,
tôi đã quên……”
Ngụy Triết ôn nhu cười cười: “Không có việc gì! Vấn đề giải quyết
sao?”
Na Na gật gật đầu, cảm kích nhìn người đàn ông bên cạnh không nói
được một lời, mỉm cười nói: “Đã không có việc gì nữa, cám ơn anh Ngụy
Triết!”
Niếp Duy Bình mắt lạnh nhìn bọn họ vui vẻ tán gẫu càng ngày càng
nhiệt tình, trong lòng một trận tiếp một trận không được tự nhiên.
Con thỏ nhỏ thật đúng là một chút kiến thức cũng đều không có, mới nói
mấy câu liền u u mê mê phân không rõ đông tây nam bắc!
Nhìn bộ dáng cười ngây ngô không ngừng kia, thật sự là…… Mất mặt
xấu hổ!
Ngụy Triết đứng ở trên hành lang, dẫn dắt đề tài liên tục, tươi cười như
xuân phong, từ từ thổi ra gương mặt tươi cười như hoa của Na Na.
Niếp Duy Bình ánh mắt sau cặp kính chợt lóe, đột nhiên ôn nhu cười rộ
lên.
Na Na trong lòng giật mình, nhất thời cảm thấy da gà nổi lên……
Niếp Duy Bình không chút để ý nhìn Ngụy Triết một cái, thâm âm nhẹ
nhàng nói: “Buổi sáng anh có giải phẫu, khả năng sẽ muộn một chút mới
tan tầm, em chờ anh một lát, cùng đi nhà trẻ đón đứa nhỏ!”
Na Na đột nhiên trừng lớn mắt, không dám tin nhìn hắn.
Niếp Duy Bình biểu tình tự nhiên, tựa như một người chồng đã thành
hôn nhiều năm, không coi ai ra gì nâng tay lên ôn nhu thân thiết xoa tóc cô.