Na Na kinh ngạc cương cứng ở tại chỗ không nhúc nhích.
Ngụy Triết tươi cười chậm rãi phai nhạt đi.
Niếp Duy Bình ánh mắt liếc qua, trong lòng cười đắc ý, hai tay nhét túi
chậm rãi hướng văn phòng mà đi.
Na Na xấu hổ không biết nói cái gì cho phải, trong lòng sinh ra một chút
chột dạ quái dị, ấp úng mở miệng nói: “Ngụy Triết, tôi……”
Ngụy Triết ôn nhu đánh gãy lời cô: “Không có việc gì, tôi tin tưởng cô
không hề có lý do…… Bác sĩ Niếp không xấu, chính là tính tình quá lớn,
ủy khuất cô cùng tiểu Viễn !”
Ngụy Triết cũng không ngốc, hơi suy ngĩ liền đoán ra mọi chuyện.Tuy
rằng hắn cho tới bây giờ cũng không tìm hiểu qua, nhưng theo vài cô nói
của Na Na cũng hiểu biết một chút, chắc là cô gặp khó khăn gì đó không
thể không một mình chăm sóc cháu nhỏ, vì vậy mới chỉ tạm thời ở nhờ nhà
Niếp Duy Bình.
Na Na nhẹ nhàng thở ra, mắt nhìn bảng điện tử trên tường nói: “Không
có việc gì thì tôi đi trước đây.”
Ngụy Triết thu hồi suy nghĩ như không có việc gì cười gật đầu: “Đi đi,
tôi cũng đi làm!”
Na Na thay đổi đồ hộ lý, vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Niếp Duy Bình
sắc mặt không tốt đứng ở bên ngoài.
Na Na hoảng sợ, ôm ngực, không hiểu sao lại có chút chột dạ, lúng ta
lúng túng mở miệng hỏi: “Làm sao vậy……”
Niếp Duy Bình không nói một lời nhìn chằm chằm cô thật lâu, trên mặt
biểu tình biến ảo như là đang ẩn nhẫn cái gì đó, ngay cả thái dương gân