gãi, nhất thời cả người nóng lên làm sao còn tâm trí lo lắng có cái gì không
đúng.
Niếp Duy Bình nắm lấy cánh tay của cô thật chặt, đem cả người cô kéo
tới trước ngực mình, cúi đầu hôn trụ môi cô thành công đem làn môi đang
bị cắn phá kia giải cứu, đầy vẻ thương tiếc mà tinh tế hôn liếm.
Ôn nhu triền miên như vậy, trong nháy mắt Na Na liền đem thắc mắc
trong lòng ném qua đầu kìm lòng không đậu trúc trắc đáp lại.
Mà trong phòng ở câu lạc bộ, bạn nhỏ Na Viễn dưới sự ầm ĩ của nhạc
thiếu nhi đang gấp đến độ xoay quanh, tội nghiệp túm lấy quần áo của Trần
Tiệp hỏi thăm tin tức cô út.
Trần Tiệp hai mắt trừng lớn đầu cũng muốn to ra, ánh mắt muốn bảo
Lưu Mân nhanh tìm chút nhạc thiếu nhi vui vui, phải nhanh dời lực chú ý
của đứa nhỏ a!
Đùa sao?
Bác sĩ Niếp đã nói là cảnh thiếu nhi không nên xem, ai còn không muốn
sống mà tiến tới làm mục tiêu!
Sớm đã ném thịt viên tròn qua sau đầu từ lâu rồi, hai người nam nữ trẻ
tuổi thực dễ dàng sát súng phóng hỏa nha, mặc dù Niếp Duy Bình cực lực
áp chế cũng khó mà khống chế được, độ ấm bên trong xe nhanh chóng trở
lên nóng rực.
Ông chú lái xe ở phía trước qua kính chiếu hậu chỉ liếc mắt một cái liền
vội chuyển tầm mắt, nhìn chằm chằm không chớp về phía trước.
Ông trời, người trẻ tuổi hiện tại thật là! Thế này là đã muốn nhịn không
được rồi, nhìn ánh mắt của tiểu tử kia có vẻ như sắp chịu không nổi mà làm
luôn trên xe a!