Chú lái xe nét mặt già nua khổ sở, dưới chân liều mạng thả chân ga, một
đường nhanh như điện chớp đem người đưa đến đúng địa điểm.
Niếp Duy Bình tùy tay lôi tiền ra trả, chờ không kịp mà nửa ôm nửa kéo
dẫn dắt Na Na vội vàng lên lầu.
Tiến vào phòng, Niếp Duy Bình liền không kiêng nể gì đem người đặt ở
phía sau cửa, đèn cũng không mở, chỉ có ánh đèn bên ngoài theo cửa sổ
chiếu vào, bầu không khí mông lông như vậy lộ ra một sự dụ hoặc thần bí,
càng gia tăng thêm nhiều kích thích.
Na Na đã có chút không chịu nổi, hai tay chống ở trước ngực hắn, miễn
cưỡng nghiêng đầu nghẹn ngào nói: “Chờ, chờ một chút……”
Tại sao bác sĩ Niếp lại thích đem người áp phía sau cửa như vậy a?
Na Na phía sau lưng bị ấn có điểm đau, lần đầu tiên ở ngoài giường……
Thật sự làm cho cô có chút không chấp nhận được!
Niếp Duy Bình không để ý tới, một tay gắt gao nắm thắt lưng của cô,
một tay đặt tại sau gáy cô, một bên hôn thật sâu không có chút cố kỵ nào,
cái lưỡi có lực dây dưa làm cho cô tránh cũng không thể tránh, quân lính đã
hạ chỉ tan rã tùy ý hắn hôn lấy cái lưỡi của mình, bị mút đến mức khó chịu.
Đầu lưỡi linh hoạt thường thường xẹt qua vách tường mẫn cảm bên trong
khoang miệng mang lại cảm giác tê dại quái dị đến cực điểm, làm cho cô
muốn né tránh nhưng trong lòng lại đối với loại khiêu khích này si mê
không thôi, ẩn ẩn sinh ra một tia khát vọng.
Na Na mềm nhũn Niếp Duy Bình tự nhiên cũng chú ý tới , khóe miệng
chứa ý cười, vốn là người lạnh lung mà giờ phút này lại toát ra hơi thở nóng
rực như vậy, trực tiếp làm cháy sạch lý trí của cô.
Con thỏ nhỏ hiển nhiên chưa từng trải qua sự kịch liệt như vậy, mềm
nhuyễn như một vũng nước mơ hồ bị Niếp Duy Bình kéo đi.