BÁC SĨ JEKYLL VÀ ÔNG HYDE - Trang 13

Tôi ghê tởm gã đàn ông quyền quý ấy ngay khi thấy gã. Gia đình đứa bé lẽ
tất nhiên cũng oán ghét gã. Nhưng trường hợp ông bác sĩ mới là cái làm tôi
phải chú ý. Ông ta là một ông bào chế thuốc bình thường chẳng có gì đặc
biệt, không rõ tuổi và sắc dân nào, giọng Edinburgh nặng và đa cảm như
cây kèn túi của xứ Scotland. Ồ, thưa ông, ông ấy cũng giống như cả bọn
chúng tôi, mỗi lần ông thầy thuốc mổ xẻ ấy nhìn gã tù nhân của tôi, tôi thấy
ông ấy đâm ra nôn nao bừng bừng muốn giết gã. Tôi biết trong đầu ông ấy
nghĩ gì, cũng như ông ấy biết trong đầu tôi nghĩ gì. Và giết chóc thì không
được, nên chúng tôi làm điều khả dĩ nhất. Chúng tôi bảo gã rằng chúng tôi
có thể và sẽ làm rùm beng vụ tai tiếng này lên để tên tuổi gã hôi thối tới
mọi hang cùng ngõ hẻm Luân Đôn. Nếu gã có bạn bè hay uy tín gì thì
chúng tôi cam đoan là gã sẽ mất hết. Và suốt trong lúc xổ cho hả tức, chúng
tôi phải cố hết sức ngăn không cho các bà tới gần gã vì họ hung dữ như yêu
quái. Tôi chưa từng thấy một nhóm người nào mặt mày căm ghét như thế,
và ở giữa vòng là gã đàn ông xấu xa khinh khỉnh lạnh lùng, tôi thấy gã
cũng hoảng sợ, nhưng gã cứ phớt tỉnh đúng y như quỷ Satan, thưa ông. Gã
nói: ‘Nếu quý vị định trục lợi nhân tai nạn này thì dĩ nhiên tôi chẳng làm
sao được. Không một người quyền quý nào không muốn tránh tai tiếng.
Quý vị cứ ra giá.’ Ồ, chúng tôi ép gã trả tới một trăm bảng Anh cho gia
đình đứa bé. Gã hiển nhiên muốn đòi bớt, nhưng cả bọn chúng tôi hình như
đều có ý định gây rắc rối, nên rốt cuộc gã đành chịu. Việc kế tiếp là lấy
tiền. Và ông nghĩ gã đưa chúng tôi đi đâu, nếu không phải là tới chỗ có
cánh cửa đó? Rút chìa khóa ra, bước vào, rồi lập tức trở lại mang theo mười
đồng vàng và tấm chi phiếu Ngân hàng Coutts cho số tiền còn lại, trả cho
người cầm chi phiếu, ký với cái tên mà tôi không muốn kể ra, mặc dù đó là
một trong những điểm chính trong câu chuyện của tôi, nhưng ít nhất cái tên
đó rất nổi tiếng và thường có trên sách báo. Số tiền lớn, nhưng chữ ký còn
lớn hơn nhiều, nếu nó là xác thực. Tôi ngạo mạn vạch ra cho gã đàn ông
quyền quý kia rằng toàn bộ sự việc có vẻ đáng ngờ, rằng trong thực tế
người ta không bước vào cửa tầng hầm lúc bốn giờ sáng rồi đi ra với tấm
chi phiếu gần một trăm bảng Anh của một người khác. Nhưng gã khá thoải
mái và cười khẩy. Gã nói: ‘Ông cứ yên tâm. Tôi sẽ ở với ông cho tới khi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.